Khi mặt trời đã lặn về phía tây, mọi người mới tụ tập lại.
Từ Doanh đội một chiếc mũ trùm hình cáo Nick, còn vác theo một túi thú nhồi bông to đùng.
Quan Tinh Hòa cười cong cả mắt:
“Anh đội Nick đáng yêu quá trời.”
Thật ra Từ Doanh trông rất điển trai, trên người còn mang kiểu khí chất “bad boy” mà các cô gái nhỏ hay mê mệt. Khi đội chiếc mũ trùm cáo Nick lên, lại lạ lùng tạo ra một cảm giác hài hòa rất kỳ lạ.
Hạ Chước liếc nhìn chiếc mũ trùm đầu đó một cái.
Từ Doanh nghe kể hôm nay hai người họ đi đâu chơi, không khỏi vỗ đùi:
“Hai người đúng là đi Disney để nghỉ dưỡng thật luôn! Chiều nay tôi chơi cái tàu lượn siêu tốc đảo ngược kia, kích thích khỏi nói luôn! Hay là ngày mai tụi mình chơi thêm một ngày nữa, tôi dẫn hai người đi?”
Quan Tinh Hòa liếc nhìn anh ta một cái, đột nhiên cảm thấy chiếc mũ trùm kia không còn dễ thương nữa.
“Tôi mà chơi thì nôn đấy.”
Cẩn thận lại nôn lên người anh giữa không trung.
Lúc này Từ Doanh mới câm miệng, ngượng ngùng nói:
“Vậy hai người không chơi mấy trò kích thích cũng được, tối nay phải bồi tôi uống chút rượu nha.”
“Được thôi.” Quan Tinh Hòa lập tức đồng ý rất nhanh.
Nhà hàng trong Disney cũng rất đậm chất cổ tích, Từ Doanh vừa tháo mũ trùm đầu ra đã gọi vài chai rượu trái cây.
Anh ta rót cho Quan Tinh Hòa một ly:
“Nghe nói loại này ngon lắm, em thử xem.”
Vừa đặt chai rượu xuống, đã bị ánh mắt lạnh như băng của Hạ Chước dọa đến rụt tay lại.
Hạ Chước kéo chai rượu ra xa một chút:
“Uống ít thôi.”
Quan Tinh Hòa vốn không quen uống rượu, chỉ nhấp nhẹ một ngụm, vị dâu thoảng qua cùng mùi rượu nhè nhẹ lan trên đầu lưỡi.
Cũng khá dễ uống.
“Cho tôi thêm một ly nữa.” Cô đẩy ly qua.
Từ Doanh định rót thì bị Hạ Chước giành lấy chai rượu, nghiêng nhẹ bình rót vào ly cô một lớp thật mỏng, chỉ vừa đủ ướt đáy ly.
“Keo kiệt quá.” Quan Tinh Hòa uống cạn trong một ngụm.
Món ăn nhanh chóng được đưa lên, Quan Tinh Hòa đứng dậy đi nhà vệ sinh.
Hạ Chước treo túi của cô lên lưng ghế trống, lặng lẽ liếc Từ Doanh một cái:
“Rốt cuộc cậu định làm gì?”
“Anh bạn à, cậu làm thế coi như không hiểu lòng tốt của tôi rồi.” Từ Doanh vắt chéo chân, “Nhẫn có mang theo không?”
“Có.”
Chiếc nhẫn ấy, Hạ Chước luôn mang theo bên mình.
“Tối nay hai người uống chút rượu, rồi ở trong căn phòng lãng mạn như vậy, con gái người ta mà xúc động một cái, biết đâu lại đồng ý lời cầu hôn của cậu luôn thì sao?”
Ngón tay Hạ Chước gõ nhẹ lên viền bàn.
Dưới ánh đèn mờ, ánh mắt anh như phủ một làn sương mỏng mờ mịt, sâu thẳm mà khó đoán.
“Tôi không muốn như vậy.”
Anh muốn cô ấy suy nghĩ kỹ càng rồi mới đồng ý lời cầu hôn.
Từ Doanh thở dài:
“Tôi biết cậu là kiểu người nghiêm túc, không ngờ đến lúc này còn cố giữ sĩ diện. Biết đâu người ta đã sớm chờ cậu mở lời rồi.”
Hạ Chước không nói gì, chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm rượu trái cây.
Quan Tinh Hòa quay lại.
“Không cho em uống, mà chính anh lại uống?”
Hạ Chước nâng bình rượu, vẫn chỉ rót cho cô một chút xíu ướt đáy ly.
“Rượu này độ không nhẹ đâu.”
Uống ngon thật, nhưng cũng rất dễ say.
Quan Tinh Hòa không tin lời anh nói, suốt buổi tối cứ đòi anh rót thêm nhiều lần.
Lúc đi ra, cô đã say đến mức đi không vững, mặt đỏ bừng, cả người ngả nghiêng vào người Hạ Chước, còn ghé vào tai anh thổi hơi, giọng ngọt lịm:
“Anh ơi…”
Cả người Hạ Chước cứng đờ, tay đỡ cô gần như run lên không kiểm soát được.
“Đừng quậy nữa.” Anh chỉnh lại dáng đứng cho cô, rồi quay đầu nhìn Từ Doanh, giọng lạnh đi:
“Phòng đâu?”
Từ Doanh cười hì hì móc ra một tấm thẻ màu đỏ sẫm:
“Giờ mùa cao điểm, không đủ phòng, hai người ở chung một phòng nha.”
Anh ta còn nháy mắt làm mặt quỷ với Hạ Chước.
Hạ Chước sờ mũi, giọng có chút ngại ngùng:
“… Cái mũ trùm cáo kia cậu mua ở đâu?”
Từ Doanh tưởng anh sẽ nổi giận, không ngờ đổi chủ đề nhanh như thế.
Anh ta gãi đầu:
“Trong khu viên, mấy tiệm nhỏ đều bán mà.”
“A ——” Anh ta chợt nhớ ra.
Lúc nãy Quan Tinh Hòa hình như đã từng khen chiếc mũ trùm đầu đó dễ thương.
Từ Doanh nhịn cười, móc ra chiếc mũ từ trong túi:
“Nè, cậu thích thì cho cậu luôn.”
Hạ Chước mím môi:
“Cảm ơn.”
Quan Tinh Hòa lại dán sát lên người anh, thứ gì đó mềm mềm cọ vào cánh tay, làm Hạ Chước gần như nghẹt thở.
Anh cúi người cõng cô lên lưng, gần như nghiến răng:
“Đi thôi.”
Cô gái không nặng, nhưng không chịu yên mà cứ xoắn tới xoắn lui trên lưng anh. Hương dâu nhẹ thoảng cùng mùi sơn chi thoang thoảng trên người cô gái, từng đợt từng đợt xộc vào mũi anh.
Trớ trêu thay, đó lại là hương vị mà anh không thể kháng cự nhất, hương vị đã theo anh qua biết bao giấc mơ thời niên thiếu, luôn bắt đầu với mùi hương đó.
Anh gần như không kiềm chế nổi bản thân, một tay cứng đờ mà quẹt thẻ lấy phòng.
Xoay người thuần thục đặt cô lên giường, anh định rời đi, nhưng bàn tay ấm áp nhỏ bé lại siết chặt lấy tay anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạ Chước không nhịn được cúi đầu nhìn xuống.
Trên tấm ga trải giường trắng muốt, cô là màu sắc duy nhất nổi bật.
Khuôn mặt cô hồng phấn, tóc đen nhánh, ánh mắt nhìn anh long lanh trong ánh trăng rọi nhẹ qua khung cửa sổ, từng điểm sáng đọng trong đáy mắt ấy.
“Anh à…”
Cô uống say, giọng nói cũng bắt đầu lẫn lộn, chỉ khẽ gọi anh một tiếng rất nhỏ.
Yết hầu Hạ Chước lăn lên lăn xuống mấy lần, anh cúi người lại gần cô hơn.
“Sao thế?”
Đôi mắt cô chớp chớp, long lanh như phủ ánh sao lấp lánh.
“Em… muốn uống nước.”
Trong lòng anh bỗng dưng dâng lên chút hụt hẫng không rõ lý do, dịu giọng đáp:
“Ừ, anh đi rót cho em.”
“Không cần đâu.”
Cánh tay trắng muốt như ngó sen của cô vòng lên cổ anh, kéo anh cúi xuống thấp hơn, “Hôn anh là được rồi.”
Cô cứ thế chủ động hôn lên môi anh, hương rượu ngọt ngào lướt qua kẽ môi, mọi cảm xúc như dồn dập trào lên trong lòng Hạ Chước.
Anh cũng có uống chút rượu, chỉ hơi choáng. Lúc này, anh cúi đầu, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của cô.
Từng chút, từng chút một, ban đầu chỉ là hôn nhẹ lên môi trên, sau đó dần ôm trọn, mút nhẹ, cắn khẽ.
Quan Tinh Hòa vươn tay, chủ động cởi nút áo đầu tiên của anh.
Đêm ấy, ánh trăng chậm rãi trôi qua tầng mây, mọi thứ đều trở nên mơ hồ và đầy ám muội.
Hơi thở giao hoà đều là mùi rượu, bàn tay Quan Tinh Hòa chạm đến phần bụng săn chắc của anh, rõ ràng cảm nhận được cơ thể Hạ Chước khẽ cứng lại.
“Tinh Tinh…”
Giọng anh khàn hẳn, giữ lấy bàn tay cô đang bắt đầu “không yên phận”, “Đừng động nữa.”
Thêm chút nữa thôi… anh sẽ không kiềm chế được.
Cô gái nhỏ này càng lúc càng nghịch ngợm.
Lý trí nói rằng anh có thể kiểm soát được, nhưng một tay lại không nghe lời, buông lỏng, để mặc cô tiếp tục dò dẫm xuống dưới.
“Anh… chẳng lẽ không muốn sao?”
Giọng cô ỉu xìu, còn mang theo chút nũng nịu.
Hạ Chước biết rõ, cô đã say.
“Anh…” Làm sao anh lại không muốn cơ chứ.
Nhưng đây là lần đầu của cô, anh trân trọng lắm. Tất cả những chuyện này không nên xảy ra vào một đêm say như vậy, không hề chuẩn bị, không hề chắc chắn.
Anh nhẫn nhịn cảm giác khô nóng trong lòng, hôn nhẹ lên môi cô, thì thầm:
“Chưa đến lúc đâu.”
Đợi đến khi em tỉnh táo, đợi đến ngày em thật sự sẵn sàng.
“Cạch”
Tiếng khóa thắt lưng bị tháo ra.
Anh gần như chưa kịp phản ứng, buột miệng rên khẽ một tiếng vì không kìm được.
“Tinh Tinh…”
Anh khàn giọng, “Dừng lại đi.”
Cô mở to mắt, bàn tay còn đang loay hoay phía dưới khiến Hạ Chước khó mà chịu đựng nổi, từng tiếng thở gấp dồn dập vang lên.
Ngoài cửa sổ là đêm hè oi ả, trong phòng, hai người quấn lấy nhau như không thể rời.
Quan Tinh Hòa mơ màng gục xuống tay, bên tai là hơi thở nặng nề không thể kìm nén của anh, xen lẫn tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, như vang mãi bên tai.
Cô cũng chẳng rõ rốt cuộc mình bị làm sao.
Lúc anh hôn cô, hơi thở nhẹ nhàng và kìm nén ấy khiến trái tim cô ngứa ngáy.
Không hiểu sao, cô chỉ không muốn anh phải tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
Cô không biết liệu mình có say không. Chỉ dựa vào chút hiểu biết ít ỏi, bắt đầu thử thăm dò.
Không biết qua bao lâu, anh đột nhiên gạt tay cô ra, “Rầm” cửa phòng tắm bị đóng sầm lại.
Nam Cung Tư Uyển
Cô lơ mơ nhắm mắt, không biết từ lúc nào đã thiếp đi.
Trong mơ, có cảm giác lạnh lạnh lướt qua lòng bàn tay.
Hình như là… anh đang nhẹ nhàng lau tay cô.
Chuyện này phải mấy ngày sau, Quan Tinh Hòa mới lờ mờ nhớ lại được.
Cô có chút ngượng vì sự “liều lĩnh” của bản thân, mỗi khi đối mặt với Hạ Chước, lại càng không dám nhắc đến chuyện đêm đó.
Chỉ là mỗi đêm khuya nhớ lại, mặt vẫn không kìm được mà đỏ lên.
Nhưng cô vẫn không hiểu, tại sao anh luôn cố nhịn?
Giống như đêm đó, rõ ràng có rất nhiều lần… anh đều phải gạt tay cô ra.
Không nghĩ được, cô liền lặng lẽ lên mạng tra.
Diễn đàn ẩn danh, hỏi gì cũng không sợ mất mặt.
Cô gõ: “Mỗi lần gần tới lúc thân mật với bạn trai, đều bị từ chối là sao?”
Bình luận đầu tiên hiện lên:
“Có khi là… không được? Sợ bị em phát hiện?”
Quan Tinh Hòa trả lời: “Nhưng… em thấy hình như là có thể mà.”
Người kia đáp lại rất nhanh:
“Vậy thì chắc là không đủ ‘kéo dài’, sợ em phát hiện.”
“Kéo dài?”
Cô lặp lại, cố nhớ lại đêm đó, nhưng say quá, ký ức mơ hồ như khói. Chỉ còn nhớ tiếng rên gợi cảm cuối cùng của Hạ Chước.
Cô thật sự không nhớ rõ… có lâu không?
Chẳng lẽ thật sự… không lâu?
Cô lại tiếp tục tìm kiếm: “Không đủ kéo dài thì làm sao bây giờ?”
Kết quả hiện ra toàn mấy quảng cáo y học nam khoa, cô nghiêm túc đọc rất lâu, cuối cùng mới tìm được mấy câu trả lời có vẻ đáng tin:
“Có thể ăn nhiều hàu sống, pín bò, các loại thực phẩm bổ dưỡng.”
Quan Tinh Hòa âm thầm ghi nhớ.
Hôm sau, cô đặt một thùng lớn hàu sống trên mạng.