Anh cố tình hạ giọng thật thấp. Quan Tinh Hòa tối qua không ngủ ngon, chỉ trong chốc lát đã lại thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, xe đã vào đến nội thành.
Đúng vào lúc hoàng hôn những ngày cuối thu, hàng cây ngô đồng bao quanh Hải Thị nhuộm vàng, từng chiếc lá bay lượn theo gió, lặng lẽ trôi qua chân trời.
Xe từ từ lái vào gara, Hạ Chước nói:
“Tinh Tinh, vừa nãy công ty gọi điện…”
“Vậy anh đi nhanh đi, tối về chắc cũng muộn mà, tầm mấy giờ?”
Anh mở cửa xe cho cô:
“Chắc hơi trễ chút, em đừng đợi anh, ăn trước đi.”
Nam Cung Tư Uyển
“Vâng.” Quan Tinh Hòa kiễng chân hôn lên má anh một cái:
“Đừng làm việc quá sức nhé.”
Ánh đèn mờ chiếu vào, hơi ấm từ nụ hôn ấy như truyền thẳng vào lòng.
“Ừ.” Anh nói:
“Anh sẽ cố về sớm.”
Bởi vì phía đối tác đột ngột đưa ra phương án mới, văn phòng khẩn cấp tổ chức họp. Cuộc họp kéo dài với đủ loại tranh luận, không khí cũng bắt đầu căng thẳng.
Hạ Chước ngồi ở đầu bàn họp, một tay cầm bút máy, vô thức xoay tròn từng vòng một.
Từ Doanh đỏ mặt tranh luận:
“Anh Chước, ý kiến của anh thế nào?”
Hạ Chước nhướng mắt nhàn nhạt liếc nhìn một vòng. Mọi người như thể mùa đông ve ngủ đông, ngay cả người vừa đập bàn cũng lập tức mất khí thế, ủ rũ ngồi xuống.
“Làm theo đề xuất của Từ Doanh.” Anh khẽ khàng gõ ngón tay, ngòi bút va lên mặt bàn “cạch” một tiếng.
“Tan họp.”
Ngoài trời trời đã tối từ lâu. Hạ Chước vừa bước vào thang máy, Từ Doanh lập tức chen vào:
“Này, đi uống rượu không?”
“Không.” Anh ấn nút tầng trệt, “Tôi về nhà.”
“Ơ ~ có người đang chờ à? Hai người sống chung rồi sao?”
Bước chân Hạ Chước khựng lại một chút.
Thật ra cũng không hẳn, chỉ là hai người gần đây thường ở cùng nhau. Quan Tinh Hòa rất thích bể bơi trên sân thượng nhà anh, nên phần lớn thời gian đều ngủ lại.
Nhưng cô đã ở đây nửa tháng liên tục rồi… nói là sống chung cũng không sai.
Thấy anh không trả lời, Từ Doanh “chậc” một tiếng:
“Đã ở chung rồi mà còn chưa cầu hôn hả? Lần trước cơ hội tốt vậy mà bỏ lỡ, không biết còn phải đợi đến bao giờ nữa?”
Tới gara, đèn xe bật lên một chút, Từ Doanh liền kéo cửa xe ngồi lên ghế phụ:
“Chở tớ một đoạn nha, đến bar Phù Quang.”
Bị chậm trễ thời gian về nhà, Hạ Chước giờ phút này chỉ muốn đá cậu ta xuống xe.
Nhưng Từ Doanh đã cài dây an toàn, thản nhiên cười:
“Dù sao cũng không xa, hơn nữa bây giờ đã 10 giờ rồi, cô ấy chắc ngủ rồi, chẳng lẽ cậu còn mong cô ấy đợi cơm tối sao?”
Hạ Chước lạnh lùng liếc một cái, khởi động xe.
Chiếc xe phóng nhanh đến trước cửa bar Phù Quang.
Từ Doanh vừa bước xuống xe thì chiếc xe màu đen lập tức rồ máy, để lại một làn bụi mờ, gào thét lao đi.
Trong nội thành, những chiếc lá ngô đồng đã rụng vàng. Gió đêm phất nhẹ, mang theo vẻ cô tịch của mùa thu là một khung cảnh rất khác.
Khi Hạ Chước về đến nhà, đã khuya.
Anh bước rất chậm, ngay cả tốc độ nhập mật mã mở cửa cũng chậm hơn thường ngày.
Cửa vừa mở hé, khí lạnh của đêm thu lùa vào, ánh đèn vàng ấm áp trong nhà cũng dần dần hiện ra.
Một mùi đồ ăn còn ấm lan nhẹ trong không khí.
Trong bếp, dáng người nhỏ nhắn của cô gái đang bận rộn.
Nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại.
Không gian lạnh lẽo dường như tan biến trong khoảnh khắc ấy.
Gương mặt cô hơi cong lên, trong mắt ánh lên những vụn sáng li ti như sao trời.
“Anh về rồi à.”
Giọng cô nhẹ nhàng vang lên.
Bước chân Hạ Chước hơi khựng lại, “…Ừ.”
Trong lòng như có một mảng tường nào đó bất ngờ sụp đổ.
Anh bỗng nhớ tới khi mình còn rất nhỏ, cái cảm giác khát khao được gọi là “nhà” một nơi mà dù đêm tối có sâu đến đâu, vẫn có ánh đèn vì anh mà thắp sáng, chờ anh quay về.
Câu nói nhẹ tênh của cô như chạm đúng nơi mềm yếu nhất trong tim anh. Hạ Chước đứng lặng ở cửa, rõ ràng nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập từng nhịp, từng nhịp lấp đầy những khoảng trống mà suốt bao năm qua, anh tưởng chừng không bao giờ có thể lấp được.
Anh bỗng cảm thấy, có lẽ… mình thật sự đã có một mái nhà.
Một ngôi nhà chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Tay anh khẽ lướt qua chiếc nhẫn trong túi, trái tim bỗng đập loạn đến mức khó kiểm soát.
“Sao vậy? Mau vào đi, đứng ở cửa làm gì?” Quan Tinh Hòa nắm lấy tay anh, kéo anh vào nhà.
“Chờ đã… Tinh Tinh.” Giọng anh khàn khàn, nặng nề vang lên giữa đêm tối, mang theo cảm giác khiến người ta phải khẽ rùng mình.
“Sao thế?” Cô thấy sắc mặt anh nghiêm túc quá, liền cười: “Sao nghiêm trọng thế này?”
Góc cạnh của viên kim cương hơi sắc, Hạ Chước tim đập thình thịch, đầu ngón tay lặng lẽ miết qua chiếc nhẫn.
“Tinh Tinh, anh…”
“Ái da, c.h.ế.t rồi!” Quan Tinh Hòa đột nhiên hét lên, “Anh chờ chút, em còn đang ninh thịt!”
Cô cuống cuồng chạy vào bếp, nhấc vung nồi lên, giật mình kêu: “A!”
Hạ Chước lập tức lao vào, “Sao thế?”
Anh đẩy cửa bếp ra, chỉ thấy cô gái nhỏ đang rụt tay lại, đầu ngón tay đỏ bừng vì bị bỏng.
Anh kéo tay cô, nhanh chóng đưa đến bồn nước.
Nước lạnh xối xuống rào rào.
Quan Tinh Hòa thở phào nhẹ nhõm: “Ổn rồi, không sao đâu.”
Thấy anh nhíu chặt mày, cô an ủi: “Không đau nữa rồi.”
Hạ Chước tắt bếp gas, rồi vào phòng lấy thuốc mỡ bôi bỏng.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng thoa thuốc lên đầu ngón tay cô. Cơn đau như khoan thẳng vào tim lúc nãy dường như cũng dịu xuống.
“Đều tại em vụng về.” Quan Tinh Hòa mím môi, “Em nghĩ anh về muộn chắc đói, nên muốn nấu một bữa khuya cho anh…”
“Kết quả là hết làm đổ cái này lại hỏng cái kia… Trước đây thấy anh nấu dễ lắm mà…”
Hạ Chước nhẹ nhàng thổi lên ngón tay bị bỏng, giọng anh trầm thấp, dịu dàng: “Còn đau không?”
“Không đau nữa rồi.”
“Lần sau em muốn ăn gì thì nói với anh. Anh về nấu cho em.”
Ngón tay cô thon dài trắng mịn, vì bị bỏng nên hơi ửng hồng.
Quan Tinh Hòa chu môi: “Nhưng người ta là bạn gái mà, bạn gái thường là người nấu cơm cho bạn trai chứ.”
Người ta có, anh của em cũng phải có.
“Vậy thì… trong nhà của chúng ta, bạn trai sẽ nấu cho bạn gái.” Hạ Chước xoa đầu cô, cười: “Anh thích nấu cơm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, trái tim anh như được lấp đầy.
Quan Tinh Hòa dụi vào lòng anh: “Vậy anh nếm thử xem hôm nay em nấu có được không.”
Cô bí ẩn nói nhỏ: “Hôm nay em làm món chính đó.”
“Được.” Anh cong khóe môi, “Em ngồi ngoài chờ, anh mang nồi ra thử món chính hôm nay của em.”
Hôm nay cô làm món canh thịt dê. Với trình độ nấu ăn còn rất non tay của cô, món này đã là “chủ lực” rồi.
Khi Hạ Chước mở nắp nồi, mùi đặc trưng của thịt dê thoang thoảng lan ra.
Anh múc một muỗng nếm thử vị thịt dê khá nặng, có chút tanh và váng mỡ.
“Ngon không?” Cô chống cằm, đôi mắt sáng lấp lánh.
Anh múc ra một bát, gật đầu: “Ngon.”
“Sao em vẫn ngửi thấy có gì đó sai sai…” Quan Tinh Hòa nhăn mũi.
Trên bề mặt vẫn còn một lớp mỡ mỏng. Cô nói: “Để em thử xem.”
Thật ra Quan Tinh Hòa không thích ăn thịt dê lắm, chỉ là hôm nay Thời Tuế nói thịt dê có tác dụng “bổ”, còn đặc biệt mua cho cô một cân mang đến.
Sau lần “hàu sống” trước đó, cô vốn định hoãn lại một thời gian. Nhưng lần này đã hơn nửa tháng rồi, chắc không sao đâu nhỉ…
Cô nhìn vào nồi canh, đôi mắt mong chờ nhìn muỗng trong tay Hạ Chước: “A—”
Hạ Chước bỗng quay đi, uống cạn chỗ canh còn lại trong bát.
“Ừm… vị hơi nồng.” Anh uyển chuyển nói, “Vị này em không thích đâu.”
“Không ngon thật hả?” Cô bắt đầu lo lắng, “Anh không phải đang gượng cười để em vui đó chứ?”
Cô biết Hạ Chước thường làm vậy.
Nhưng anh nghiêm túc nói: “Ngon thật. Anh thích vị này.”
Thật sự có người thích mùi thịt dê sao?
Quan Tinh Hòa vẫn hơi nghi ngờ, chớp chớp mắt: “Vậy lần sau em lại nấu nữa cho anh.”
Hơn nửa tháng nữa, lại bồi bổ tiếp…
“Không cần.” Giọng Hạ Chước quả quyết, như ngắt ngay dòng suy nghĩ ấy. Một lát sau anh nói tiếp: “Lần sau anh nấu món cả hai cùng thích. Để chúng ta cùng ăn.”
“Cũng đúng.” Cô gật đầu tin tưởng.
Nhà Hạ Chước có máy rửa bát, hai người dọn bếp xong thì trời đã khuya.
Nhưng vì ngủ trên xe hồi chiều nên Quan Tinh Hòa vẫn chưa buồn ngủ.
Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Chước: “Em xem TV một lát, anh ngủ trước đi.”
“Anh xem với em.” Anh ngồi cạnh cô, cầm điều khiển: “Muốn xem gì?”
Gió đêm lành lạnh len vào nhà, nhưng bên người anh lại ấm áp vô cùng.
Quan Tinh Hòa dựa vào lòng anh, chuyển hết kênh này đến kênh khác.
“Xem cái này đi, hình như là phim mới.”
Ban đầu chỉ định xem cho qua thời gian, nhưng rồi cô lại bị cuốn vào lúc nào không hay.
Đó là một bộ phim rất ấm áp, kể về một gia đình bình dị sống ở thị trấn nhỏ. Mọi thứ yên bình cho đến khi người cha bất ngờ qua đời, làm xáo trộn tất cả.
Màn hình tràn ngập ánh sáng u buồn, nhạc nền chững lại đầy bất ngờ.
“Sau đây, mời thần y Lưu giới thiệu về công hiệu của Thần Tiên Hoàn…”
Giờ này thường phát mấy quảng cáo “rởm” như thế.
“Thôi, mai xem tiếp vậy.”
Trên TV, “thần y” mặc áo trường sam, lảm nhảm không dứt. Hạ Chước định tắt thì nghe:
“Mọi người đều biết, thịt dê, nhung hươu và hàu sống đều là thực phẩm tráng dương. Mà viên Thần Tiên Hoàn này thì kết hợp cả ba…”
Ngón tay Hạ Chước khựng lại. Anh lập tức nhớ tới canh thịt dê… và cả lịch sử tìm kiếm mà anh tình cờ thấy trước đó.
Anh nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.
Chỉ thấy cô trợn to mắt, chăm chú nhìn TV, nhẹ nhàng mím môi, nghiêm túc đến mức như thể sắp ghi chép lại.
Sắc mặt Hạ Chước tối sầm, anh giơ tay tắt TV.
Quan Tinh Hòa chớp mắt, bất ngờ cảm nhận không khí bỗng nặng nề.
“Anh sao vậy?”
Anh lại gần, giọng trầm xuống, mang theo chút phẫn nộ khó giấu:
“Em nói xem?”
Hơi thở anh vẫn ấm, nhưng mùi hương quen thuộc ấy bỗng chốc trở nên lạ kỳ, như từng sợi tơ mảnh vấn vít quanh tim cô, gợi lên một cảm giác ngưa ngứa khó tả.
Cô bỗng thấy hồi hộp, ôm chặt gối trước ngực: “Em… em không biết gì hết…”
“Không biết?” Anh cúi sát, giọng thấp hẳn: “Tráng dương? Hàu sống và thịt dê?”
Anh thật sự muốn mở đầu cô ra xem trong đó chứa những thứ gì.
Sao lại nghĩ ra mấy thứ này được chứ?
Đồng tử Quan Tinh Hòa co lại: “Em… em chỉ tra linh tinh thôi…”
Nghe nói mấy chuyện đó nam giới để ý lắm, mà tối nay Hạ Chước… đúng là có gì đó khiến cô cảm thấy áp lực.
Chiếc gối trong tay bị anh lấy mất.
Hơi thở lạnh lạnh của anh bao lấy cô.
Anh hôn lên môi cô gấp gáp, như muốn chứng minh điều gì đó.
Đầu lưỡi khẽ quấn lấy cô, nhẹ nhàng kéo theo.
Cô bị hôn đến choáng váng, đầu óc toàn là hình ảnh “anh đào cứng ngắc” hồi sáng sớm nay trêu chọc.
Thì ra… anh thật sự rất biết hôn.
Anh vòng tay qua eo cô, nhẹ nhàng bế cô vào lòng.
Rồi nghiêng người, hôn xuống gương mặt cô mạnh mẽ và sâu lắng.
Hơi thở trong không khí dường như cũng trở nên nặng trĩu, ngập trong sự quyến luyến không tên.
Ánh trăng ngoài cửa sổ cũng phải e thẹn mà trốn sau tầng mây mỏng.
Hạ Chước khẽ vén váy cô, tay run lên vì xúc động.
Chân Quan Tinh Hòa mềm nhũn, hơi thở bắt đầu loạn nhịp.
Anh rời khỏi môi cô, chống trán vào trán cô, hơi thở gấp gáp:
“Tinh Tinh… được không?”
Câu hỏi như vậy làm sao có thể hỏi trực tiếp một cô gái như thế chứ!
Tim Quan Tinh Hòa rối loạn, ngượng ngùng vuốt nhẹ gương mặt anh, ngẩng đầu hôn khẽ lên môi anh.
Anh nói xem?
Như hiểu được câu trả lời, anh cong người bế cô lên.
“Rầm” cửa phòng khép lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau, các bạn hiểu rồi đấy.