Nhưng cô ấy ngủ thật yên bình, yên đến mức Hạ Chước không đành lòng đánh thức.
Anh nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho cô, rồi tắt đèn.
Gió thu se se lạnh. Tháng mười, vào trung tuần, là ngày giỗ của cha Hạ Chước. Năm nào đến thời điểm này, anh cũng phải quay về trấn Song Thủy để tảo mộ.
Quan Tinh Hòa nghe nói liền lập tức đòi đi theo.
Hạ Chước suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Lần trước họ cùng đến đây, vẫn còn là năm mười sáu tuổi.
Chiếc xe từ từ lăn bánh trên con đường xi măng, Quan Tinh Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy nơi này đã thay đổi rất nhiều.
Đường sỏi gập ghềnh trước kia đã được làm lại bằng xi-măng phẳng lì, những ngôi nhà cũng không còn thấp bé, cũ nát như trong ký ức. Người qua lại cũng đông đúc hơn xưa.
Xe vừa đến cổng trấn, một nhóm người đã đứng chờ với biểu ngữ lớn:
“Nhiệt liệt hoan nghênh Hạ tiên sinh đến thăm trấn Song Thủy!”
Quan Tinh Hòa ngạc nhiên thốt lên:
“Cái này... Sao lại thế này?”
Ngay cả Hạ Chước cũng hơi ngẩn người, mím môi liếc ra ngoài.
Xe dừng lại, một người đàn ông trung niên thắt lưng buộc khăn đến mở cửa cho họ.
“Hạ tiên sinh, hoan nghênh ngài trở về.” Ông liếc thấy Quan Tinh Hòa, hơi do dự rồi nói tiếp:
“Hạ... phu nhân, hoan nghênh ngài. Bà con trong trấn đã chuẩn bị một bữa tiệc cảm tạ, tổ chức ở nhà hàng phía đông trấn. Sau khi ngài thăm mộ xong sẽ có người đến đón.”
Quan Tinh Hòa bị cái tiếng “phu nhân” ấy gọi đến sững sờ, còn chưa kịp giải thích thì đã nghe Hạ Chước nhẹ giọng nói:
“Mọi người giải tán đi.”
Ánh mắt anh lướt qua hàng chữ đỏ và đám đông phía sau, bình tĩnh nói:
“Không cần làm phiền như vậy.”
“Ôi, không được không được.” Người trung niên lau mồ hôi:
“Nếu không có ngài, trấn chúng tôi cũng chưa chắc đã có đường xi-măng, trường tiểu học, hay giáo viên từ thành phố về giảng dạy. Tất cả là nhờ tấm lòng của Hạ tiên sinh. Bà con trong trấn rất cảm kích, nhiều người ở đây còn là học trò của cha ngài trước kia nữa.”
Quan Tinh Hòa không ngờ Hạ Chước âm thầm làm được nhiều việc đến vậy. Khi lên núi, cô khẽ hỏi:
“Anh quyên góp xây trường học, còn làm cả đường nữa? Sao trước giờ chưa từng kể với em?”
Anh nắm tay cô:
“Là chuyện năm ngoái thôi. Sau đó bận quá, anh quên mất.”
Xe chạy men theo đường quốc lộ ven núi, bốn phía rợp bóng cây xanh. Qua cửa sổ, Quan Tinh Hòa có thể nhìn thấy trường học phía xa, cỏ xanh mướt, đường băng êm ả, cột cờ cao vút.
Trường học trông chẳng khác gì so với trường trong thành phố.
“Đó là trường tiểu học sao?”
“Ừ.”
“Vậy hồi nhỏ anh cũng học ở đó?”
“Đúng vậy.”
Khi đó không có sân thể dục đúng nghĩa, chỉ là một khoảng đất xi-măng nhỏ, sơn trắng sơ sài, đặt một khung rổ rách nát. Mỗi sáng thứ hai, cả trường lại tụ tập ở đó để chào cờ.
Khi còn bé, Hạ Chước thường ngước nhìn lá cờ bay lên trong ánh nắng, và nghĩ về cuộc sống tương lai của chính mình.
Ánh mặt trời lặng lẽ chiếu qua rừng núi, sân thể dục xa xa thấp thoáng bóng dáng bọn trẻ con, như những chấm nhỏ tụ lại rồi tản ra.
“Thật tuyệt.” Quan Tinh Hòa ngước lên nhìn anh: “Nhìn bọn trẻ chơi vui vẻ như vậy.”
“Ừ.” Anh xoa nhẹ đầu cô, trong lòng bỗng nghẹn lại.
Mộ cha anh nằm trên núi. Dù đã nhiều năm trôi qua, học trò cũ dường như chưa từng quên ông.
Xung quanh mộ bia nhỏ là đầy hoa tươi, tiền giấy, và các lễ vật đơn giản.
Hạ Chước đốt vàng mã cho ông.
“Ba, con đến thăm ba đây.”
Làn khói mỏng lượn lờ bay lên, tan vào không trung.
Nếu ba có thể nhìn thấy trấn Song Thủy bây giờ, chắc chắn sẽ rất vui...
Nơi này mỗi ngày một đổi thay, đúng như ba từng mong đợi.
Lúc xuống núi, Quan Tinh Hòa nhận ra tâm trạng Hạ Chước không tốt. Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, lòng bàn tay dần dần ướt đẫm.
Anh vẫn luôn có thói quen giấu cảm xúc vào lòng.
Quan Tinh Hòa xót xa, nghiêng người lại gần, môi cô khẽ chạm lên má anh.
Hạ Chước quay đầu lại, ánh mắt thường ngày nghiêm túc bỗng chốc dịu đi.
“Không sao, chỉ là... vừa rồi nhớ lại chuyện hồi nhỏ.”
“Chuyện gì vậy?” Cô hỏi.
“Thật ra lúc nhỏ ông ấy rất nghiêm khắc với anh.”
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Hạ Chước mới nhắc đến cha mình. Giọng anh nhẹ bẫng, tan giữa gió cuối thu, mang theo chút xao xác lặng lẽ.
“Ông luôn rất bận, hiếm khi ở bên anh. Có lúc anh từng nghĩ, trong lòng ông, học trò còn quan trọng hơn cả con trai.”
Nhưng nỗi đau ngày xưa cũng theo thời gian mà phai nhạt. Khi vừa xuống xe, nhìn thấy bọn trẻ nở nụ cười vô tư, Hạ Chước bỗng như hiểu ra lựa chọn của cha năm xưa.
Gió thu lạnh lướt qua, Quan Tinh Hòa nắm c.h.ặ.t t.a.y anh.
Anh khẽ cười, an ủi:
“Không sao, chuyện đã qua rồi... Anh không để tâm nữa. Ông ấy... Có thể không phải người cha tốt, nhưng nhất định là một người thầy tốt.”
Những học sinh năm xưa, năm nào cũng đến viếng ông vào ngày giỗ.
Và những yêu thương không thể có được ngày trước, cuối cùng anh cũng tìm thấy ở một người khác.
Tiệc cảm tạ do người trong trấn tổ chức rất long trọng, trấn trưởng không ngừng rót rượu mời cả hai.
Ăn uống xong, trời cũng đã tối khuya. Vốn là thị trấn miền núi, đêm đến đi lại không tiện, trấn trưởng liền giữ họ lại nghỉ một đêm.
Nghe nói hai người không phải vợ chồng, trấn trưởng sững người một giây, rồi gãi gãi tay, cười xòa:
“Nếu cô không ngại, thì ngủ cùng con gái tôi nhé.”
Con gái trấn trưởng chạc tuổi họ, mới tốt nghiệp năm ngoái, hiện đang dạy ở trường trung học trong trấn. Cô bé vẫn còn tính trẻ con, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, trông rất dễ mến.
“Được ạ.” Quan Tinh Hòa không chút do dự đồng ý.
Ban đêm ở trấn Song Thủy đặc biệt yên tĩnh. Từ cửa sổ nhìn ra, bầu trời đầy sao rực rỡ.
Cô bé rót cho Quan Tinh Hòa một ly nước, ấm áp lan từ đầu ngón tay đến tận đáy lòng.
“Uống chút nước mật ong đi, đều là nhà tự nuôi lấy.”
Quan Tinh Hòa nhấp nhẹ một ngụm, “Hình như còn thơm hơn trước kia.”
Ngô Úy nghe vậy khẽ cười, trên má liền hiện ra hai lúm đồng tiền duyên dáng.
Quan Tinh Hòa hỏi: “Em nhỏ hơn chị một tuổi đúng không? Vậy trước đây em có quen biết Hạ Chước không?”
“Em biết anh ấy, nhưng anh ấy chắc không biết em đâu. Trước kia anh ấy nổi tiếng lắm, tuy ít nói chuyện nhưng lần nào cũng đứng nhất toàn trường.”
Quan Tinh Hòa nổi chút tò mò, “Vậy… khi đó có ai thích thầm anh ấy không?”
“Chắc chắn là có chứ, dù sao thì học giỏi, lại đẹp trai, còn là con trai của thầy Hạ nữa mà.”
Khác hẳn với đám con trai nghịch ngợm cả ngày chơi trong bùn đất.
Ngô Úy lại nói: “Nhưng anh ấy bình thường lạnh lùng lắm, chẳng nói chuyện với ai bao giờ. Hôm nay thấy anh ấy nhìn chị, ôi chao, ánh mắt dịu dàng lắm luôn ấy.”
Tối đó ngủ không được yên giấc, sáng sớm Quan Tinh Hòa đã tỉnh dậy. Trước khi rời đi, Ngô Úy tặng cô hai vại mật ong: “Uống hết thì nói, em gửi thêm cho.”
“Được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có tiếng gõ cửa, Ngô Úy lẩm bẩm mở cửa: “Ai đó? Sớm vậy.”
Quan Tinh Hòa từ khe cửa nhìn ra ngoài, một thiếu niên dáng người cao gầy, đứng thẳng dưới ánh nắng ban mai. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cậu cười rạng rỡ.
Quan Tinh Hòa thấy cậu rất quen mặt, hình như từng gặp ở đâu rồi.
Mãi cho đến khi thiếu niên ra hiệu vài động tác, cô mới bất chợt nhớ ra là cậu bé câm điếc mà cô từng gặp từ rất lâu trước đây.
Ngô Úy dường như vẫn còn có thể giao tiếp với cậu, hai người ra dấu tay nói chuyện.
Quan Tinh Hòa lặng lẽ quan sát cậu.
Thiếu niên ngày ấy giờ đã lớn, cô còn nhớ rõ cái dáng vẻ ngại ngùng, khờ khạo khi cậu đưa cho cô một túi nấm lúc chia tay.
Ngô Úy quay đầu lại: “Cậu ấy nói nhận ra chị.”
“Ừ, từng gặp rồi.”
Quan Tinh Hòa mỉm cười với cậu, thiếu niên rụt rè cúi mắt, móc giấy bút ra.
“Đây là anh đào nhà bọn em trồng, tặng chị.”
Đó là một túi nylon trong suốt, anh đào không phải màu đỏ thẫm thường thấy, mà mang sắc hơi vàng lẫn chút hồng nhạt.
Quan Tinh Hòa nhớ đến rất lâu trước kia, Hạ Chước từng dạy nàng ký hiệu “Cảm ơn”, liền nhanh chóng làm lại động tác đó.
Thiếu niên hơi sững người một chút, sau đó cười rạng rỡ như ánh nắng.
Hai người dùng giấy bút trò chuyện một lúc, Quan Tinh Hòa biết được cậu không học lên cấp ba, sau khi tốt nghiệp cấp hai liền về làm vườn trái cây của gia đình. Năm trước Song Thủy trấn làm lại đường, giao thông thuận tiện hơn nhiều, cậu liền thử mở rộng kinh doanh, gần đây còn đang thử livestream bán hàng.
Mọi người đều đang từ từ thay đổi.
Thật là tốt.
Dù chỉ có thể giao tiếp bằng giấy bút, hai người lại nói chuyện rất hợp. Chu Liệu Viễn không còn là cậu thiếu niên e dè ngày trước nữa, nụ cười tươi sáng, ánh mắt tràn đầy sức sống.
Khi Hạ Chước từ trên lầu bước xuống thì bắt gặp cảnh ấy.
Bước chân khựng lại, ánh mắt dừng trên người thiếu niên đang cười tươi kia.
Quan Tinh Hòa nghe thấy động tĩnh liền quay đầu: “Anh dậy rồi à.”
“Ừ,” Hạ Chước nói, “Khi nào xuất phát?”
Chu Liệu Viễn ra dấu vài động tác với anh, Quan Tinh Hòa không hiểu, chỉ ngồi im lặng một bên.
Hạ Chước có đôi bàn tay khớp xương rõ nét, ngón tay thon dài đẹp đẽ, khi ra dấu trông vô cùng nghiêm túc, môi mím nhẹ, lông mày hơi nhíu lại.
Trên xe trở về, Quan Tinh Hòa hỏi: “Nãy anh nói gì với cậu ấy vậy?”
“Một vài chuyện kinh doanh, cái vườn trái cây của cậu ấy, anh nghĩ có thể giúp chút ít.”
Hạ Chước nghiêng đầu nhìn cô. Cô gái đang ăn anh đào, quả anh đào nhạt màu dính lên môi, sót lại chút nước quả.
Hầu kết anh khẽ chuyển động: “Ngon không?”
“Ừm.” Cô gật đầu, đưa một quả đến gần môi anh: “Anh thử đi.”
Quả anh đào mang theo chút mát lạnh, chạm vào môi Hạ Chước, anh khẽ cúi đầu, môi lướt nhẹ qua đầu ngón tay cô.
Ngón tay cô hơi rụt lại, rồi nhét quả anh đào vào miệng anh.
“Anh thử dùng đầu lưỡi buộc hạt anh đào thử xem.”
“Vì sao?”
“Thử đi, xem làm được không?”
Hạ Chước vốn ít khi cãi lời cô, dùng đầu lưỡi lăn nhẹ, không lâu sau đã buộc được một nút thắt bằng hạt anh đào.
Quan Tinh Hòa ghé sát lại, hơi thở ấm áp phả lên mặt Hạ Chước, giọng cô kéo dài:
“Người ta nói ——”
“Nếu buộc được nút thắt bằng hạt anh đào…”
Cô mỉm cười nhìn vào mắt anh: “…thì chứng tỏ người đó hôn rất giỏi.”
Cô mím môi nhịn cười, nhìn thấy tai Hạ Chước đỏ bừng, liền trêu: “Xem ra lời đồn không đúng rồi.”
Hạ Chước giật nút thắt xuống, đột nhiên nâng mặt cô lên, hôn xuống.
Anh nghĩ đến ngày hôm đó thấy nhật ký tìm kiếm trên máy tính, trong lòng có chút bực bội, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ giận cô. Anh dịu dàng cắn nhẹ môi cô, hạ giọng nói:
“Biết ngay em nói bậy mà.”
Nam Cung Tư Uyển
Quan Tinh Hòa không nhịn được bật cười, vòng tay qua vai anh, hôn mạnh lên má anh một cái “chụt” rõ to.
Sau đó còn sờ tai anh đã đỏ bừng, nói: “Anh lại đỏ tai rồi kìa.”
“Đừng đùa nữa.” Hạ Chước làm bộ không thừa nhận, giữ khoảng cách với cô, quay mặt nhìn ra cửa sổ: “Nắng quá.”
Quan Tinh Hòa cũng nhìn ra ngoài, đúng là giữa trưa, ánh nắng tươi sáng, nhưng bên đường trồng một hàng cây ngô đồng rậm rạp, tán cây rợp bóng, chẳng có tia nắng nào chiếu vào được.
Cô mím môi cười thầm, rồi phụ họa: “Ừ ha, em cũng thấy nắng quá trời luôn.”
“Vậy anh ngồi sát lại đây đi, đừng để nắng chiếu vào.”
Hạ Chước bị đẩy vào thế bí, cô lúc nào cũng mồm mép lanh lẹ, chỉ vài câu đã khiến anh chẳng còn lời nào.
Anh đành nhận thua, ngồi lại gần, cô gái liền tựa vào cánh tay anh, khuôn mặt mềm mại dựa vào vai anh.
“Rồi rồi, không chọc anh nữa, để em tính sổ với anh sau.”
“Cái gì?”
Quan Tinh Hòa chu miệng:
“Em nghe tiểu Ngô nói, hồi trước ở trường các anh có rất nhiều nữ sinh thầm thích anh.”
Cô nhẹ nhàng nhéo nhéo hông anh, giả vờ không vui:
“Anh nói đi, có đúng không?”
“Nói linh tinh.” Giọng anh trả lời rất nhanh.
“Phản ứng hoảng hốt như vậy làm gì?” Quan Tinh Hòa hơi nheo mắt lại, “Chẳng lẽ em đoán trúng rồi? Trước đây anh từng thích người con gái khác à?”
“Không có.” Anh nắm lấy tay cô, giọng hạ thấp:
“Anh chưa từng thích ai khác.”
Lần đầu tiên trong đời anh biết thế nào là yêu, là bắt đầu từ khi gặp cô.
Tất cả những rung động non nớt của tuổi trẻ, những cảm xúc rối ren và lạ lẫm, đều do cô mang đến.
Làm sao anh có thể từng yêu ai khác được chứ.
Hạ Chước nhẹ nhàng vuốt ve tay cô:
“Hồi nhỏ… anh rất lập dị, không có bạn bè, chẳng ai muốn nói chuyện với anh.”
Người ta ai cũng hướng về ánh sáng, làm gì có ai thích một người âm trầm, lặng lẽ như anh.
Giọng anh trầm thấp và khe khẽ:
“Không ai thích anh cả.”
Chỉ có cô — như một nàng tiên bước ra từ mây ngũ sắc, đột ngột xông vào thế giới u tối của anh, khiến anh lần đầu tiên nhìn thấy sắc màu tươi sáng, dạy anh biết yêu và biết trưởng thành.
“Ai nói thế!” Quan Tinh Hòa không chịu được khi nghe anh tự hạ thấp bản thân, cô hơi hối hận vì đã trêu chọc anh như vậy, lập tức tựa đầu vào vai anh, nhẹ giọng nói:
“Anh tốt như vậy, rất đáng để mọi người yêu thích.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hạnh như mặt hồ mùa thu, gợi nên từng gợn sóng dịu dàng:
“Chỉ là… em hơi ích kỷ, nếu có người khác thích anh, em sẽ ghen.”
Cô mím môi cười khẽ:
“Cho nên, chỉ cần có một mình em thích anh là đủ rồi.”
Trong đôi mắt đen láy của Hạ Chước phản chiếu hình ảnh nụ cười dịu dàng của cô gái nhỏ. Trái tim anh như có một dòng ấm áp dâng trào.
Vốn dĩ, chỉ cần như thế này là đã đủ rồi.
Sự dịu dàng của cô như một lớp áo giáp, là vũ khí khiến anh không gì cản nổi, luôn thắng mọi cuộc chiến.
Chỉ cần có tình yêu của cô, thế giới của anh đã trọn vẹn.
Xe từ từ lăn bánh trên con đường nhỏ, ánh nắng xuyên qua tán lá, nhẹ nhàng rọi qua cửa sổ.
Anh dùng hết sức ôm chặt cô gái nhỏ bên cạnh vào lòng.
Quan Tinh Hòa tựa đầu lên vai anh ngủ một lúc, sau đó khẽ cảm thấy anh hơi cử động.
“Anh à…” Giọng cô ngái ngủ, “Vai anh có ê không?”
Quan Tinh Hòa nhớ tới cảnh lần trước ở Disney, vội vàng ngồi dậy.
“Em cứ ngủ tiếp đi.” Hạ Chước đưa cô cái gối, “Anh nghe điện thoại chút.”
“Vâng.”