Cho nên mấy ngày nay tôi đều không tìm anh, kiếp này tôi không muốn bị người khác ép buộc, đương nhiên cũng không muốn ép buộc người khác.
Cố An Lăng thấy tôi ôm đứa bé mà không tiến lên, bất lực bước tới.
"Công việc của em bận rộn như vậy, còn phải chăm sóc một đứa bé, có xoay xở được không?"
Tôi cúi đầu nhìn khuôn mặt say ngủ của đứa bé: "Không xoay xở được cũng phải nuôi, có cách nào khác đâu."
Cố An Lăng cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, cười nói: "Đứa bé này xinh xắn quá, bố mẹ nó cũng nhẫn tâm thật."
Thấy anh cứ nói lảng sang chuyện khác, tôi nói thẳng: "Em đã làm thủ tục nhận nuôi đứa bé rồi, sau này em sẽ là mẹ của con bé."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Con bé có mẹ rồi thì không thể không có bố, anh sẽ làm bố của con bé. Nếu không có vấn đề gì, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé."
"Hả?"
Tôi ngây người, tôi tưởng anh sẽ không vui, sẽ chất vấn tôi tại sao không bàn bạc với anh mà tự ý quyết định, sẽ dùng những lời của bố mẹ tôi để chất vấn tôi một lần nữa.
Nhưng anh không làm vậy. Đón ánh nắng mặt trời, tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt Cố An Lăng, trong đó tràn đầy sự chân thành, không có một chút nào là không muốn.
Tôi cười.
"Được, ngày mai đi đăng ký kết hôn."
26
Biết tin tôi muốn kết hôn với Cố An Lăng, bố mẹ tôi vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, lại vừa lo lắng.
Thấy Cố An Lăng thật lòng yêu thương đứa bé, họ mới hoàn toàn yên tâm, vui vẻ bàn bạc chuyện cưới xin.
Bố mẹ Cố An Lăng đều đã qua đời, bảo bố mẹ tôi cứ xem mà làm, anh sẽ lo tiền bạc.
Ngày hôm đó, đứa con đầu lòng của chúng tôi cũng có tên là "Cố Tân".
Tôi hy vọng con bé sau này có thể có được cuộc sống mới, có thể sống cuộc đời mà mình mong muốn.
Sau khi đăng ký kết hôn, Cố An Lăng ngày nào cũng đến đón hai mẹ con tôi đi làm và tan làm.
Chăm sóc đứa bé còn chu đáo, tỉ mỉ hơn cả tôi, người làm mẹ này, được các nữ công nhân trong xưởng hết lời khen là một người đàn ông tốt hiếm có.
Sắp xếp ổn thỏa cho con bé xong, tôi bắt đầu xem xét lại những chuyện xảy ra gần đây trong xưởng.
Lúc này mới phát hiện Chu Mạn Hương không hề đến đăng ký, tôi đi tìm cô ấy, lại bị mẹ Lục mắng đuổi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đúng lúc gặp Lục Cảnh Hiên tan làm về.
Tôi nói với anh ta về việc hy vọng Chu Mạn Hương đến lớp đào tạo, nhưng anh ta lại lấy lý do Chu Mạn Hương đi rồi thì không có ai chăm sóc mẹ Lục để từ chối.
Được tôi động viên, Chu Mạn Hương lấy hết can đảm nói: "Em đăng ký lớp học buổi tối, lúc này anh đã tan làm rồi, sao lại không có ai chăm sóc chứ?"
Nghe thấy câu này, Lục Cảnh Hiên tức giận đến tái mặt, nhưng vì có tôi ở đó, cuối cùng anh ta không nói gì, nhưng vẫn tỏ rõ thái độ không đồng ý.
Lúc rời đi, Chu Mạn Hương nói với tôi, dù thế nào thì tháng sau cô ấy cũng sẽ đến đăng ký.
Tôi bắt đầu đến từng nhà thăm hỏi những học viên khác, có một số người, sau khi được tôi khuyên nhủ, đã quay lại lớp học.
Nhưng có một số người cố chấp, nói thế nào cũng không thông.
Đúng lúc tôi đang không biết phải làm sao, thì tôi và xưởng trưởng bị người ta tố cáo.
Lý do tố cáo lại là tham ô tài sản nhà nước, đây là tội nặng.
Mọi công việc của tôi và xưởng trưởng trong xưởng lập tức bị đình chỉ, tạm thời do Phó xưởng trưởng Lâm và Chủ nhiệm Chu tiếp quản, chờ người của sư đoàn xuống điều tra.
Không có việc gì làm, tôi chỉ có thể ở nhà trông con, đám cưới đã lên kế hoạch cũng đành phải hoãn lại, bố mẹ tôi lo lắng đến mức tóc bạc thêm mấy sợi.
27
Đợi khoảng một tuần, người của sư đoàn đến, tôi và xưởng trưởng đều bị gọi đến thẩm vấn riêng.
Lúc này tôi mới biết, thì ra có người tố cáo tôi lợi dụng việc mở lớp đào tạo để nhận hối lộ, và cùng với xưởng trưởng thông qua việc mở xưởng may để tham ô tài sản nhà nước, số tiền liên quan rất lớn.
Nếu chuyện này bị làm rõ, thì có lẽ sẽ bị xử bắn.
Lớp đào tạo tái hòa nhập cho phụ nữ đều là miễn phí, tất cả các khoản chi tiêu tôi đều có bố trí người chuyên trách ghi chép và đối chiếu hàng ngày.
Tôi giao toàn bộ sổ sách cho tổ điều tra, tùy họ kiểm tra.
Còn về việc tham ô tài sản nhà nước của xưởng may thì càng là chuyện không có căn cứ, tôi căn bản không sợ bị điều tra.
Trong thời gian điều tra, để tránh hiềm nghi, tôi và xưởng trưởng không được gặp nhau, cũng không biết bây giờ ông ấy thế nào rồi.
Xưởng trưởng vì xưởng dệt Hồng Tâm mà làm việc tận tụy cả nửa đời người, chẳng mấy năm nữa là đến tuổi nghỉ hưu, vậy mà lại xảy ra chuyện này, không cẩn thận thì sẽ mang tiếng xấu cả đời.