Khởi Đầu Mới Của Chúng Ta

Chương 13



23



Quy mô của xưởng may ngày càng mở rộng, tôi nhân cơ hội này mở lớp đào tạo tái hòa nhập cho phụ nữ.



Cho những người phụ nữ muốn độc lập một cơ hội việc làm, không ít chị em phụ nữ đều hăng hái đăng ký, nhưng cũng không ít những ông chồng sợ vợ giỏi giang hơn mình sẽ không nghe lời mà ra sức ngăn cản.



Những trường hợp như vậy, tôi đều đích thân dẫn người đến tận nhà, từng người một khuyên nhủ.



Vào được lớp đào tạo không có nghĩa là chắc chắn sẽ được vào làm trong xưởng, chỉ có những học viên xuất sắc mới được nhận.



Nhưng những người không được vào xưởng cũng không mất gì, ít nhất thì họ cũng có thêm một nghề để kiếm sống.



Hôm đó, tôi ra ngoài đi làm, vừa hay gặp Chu Mạn Hương đi làm đồng về.



Nhìn thấy cô ấy, tôi ngây người, một người từng rạng rỡ, tươi tắn như vậy, giờ trông già hơn cả chục tuổi so với tuổi thật.



Hơn hai mươi tuổi, đáng lẽ đang ở độ tuổi xuân sắc, phơi phới, nhưng cả người cô ấy lại toát lên một vẻ già nua không đáng có.



Tôi tiến lên kéo cô ấy lại, hỏi cô ấy có muốn đến lớp đào tạo của xưởng chúng tôi không.



Chu Mạn Hương nhìn tôi không dám tin: "Cô... cô đồng ý nhận tôi à?"



"Sao lại không chứ, chỉ cần cô muốn đến, tôi sẽ nhận, với điều kiện là phải học hành chăm chỉ."



Cô ấy gật đầu lia lịa: "Tôi muốn, tôi muốn."



Thời gian nhập học của đợt học viên mới tiếp theo vừa hay là đầu tháng sau, hẹn cô ấy thời gian đăng ký xong, tôi đạp xe đến xưởng.



Trên con đường quen thuộc tôi hay đi, bên ruộng bông, tôi nhìn thấy một cái giỏ bọc vải hoa, trong giỏ có tiếng khóc rất to.



Bên trong là một đứa bé khoảng nửa tuổi, không cần nhìn tôi cũng biết đây là một bé gái.



24



Nhìn xung quanh, ruộng bông mênh m.ô.n.g không một bóng người.



Tôi bế bé gái lên, đi thẳng đến xưởng, chưa đầy nửa ngày, cả xưởng đều biết tôi nhặt được một bé gái.



Xin xưởng trưởng nghỉ nửa ngày, tôi bế bé gái đến đồn công an.



Cảnh sát nói những trường hợp như thế này thường sẽ không có người đến nhận, bảo tôi tạm thời mang về nuôi vài ngày, nếu một tuần không tìm được bố mẹ thì chỉ có thể đưa đến trại trẻ mồ côi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Tôi bế đứa bé về nhà, bố mẹ tôi đều giật mình, mẹ tôi còn lo lắng đến mức sắp khóc.



"Con bé ngốc này, sao lại có thể bế đứa bé về hả?"



Tôi biết mẹ lo lắng cho tôi, dù sao thì tôi cũng là một cô gái chưa chồng, mang theo một đứa bé rất dễ bị người ta dị nghị.



Hơn nữa, trại trẻ mồ côi cũng không thể chứa hết nhiều trẻ như vậy, cơ bản đều là ai nhặt được đứa bé thì sẽ là con nhà đó.



Lúc này, trong lòng tôi đã có quyết định.



25



Quả nhiên, một tuần sau, đồn công an cũng không tìm được bố mẹ của đứa bé, mà trại trẻ mồ côi cũng không đủ sức nuôi thêm một đứa bé nhỏ như vậy nữa, cảnh sát bảo tôi tiếp tục nuôi thêm vài ngày.



Mẹ tôi giận dỗi, không chịu giúp đỡ, tôi đành phải hàng ngày đưa con bé đến nhà trẻ của xưởng, tan làm thì lại đón về.



Chẳng mấy chốc, trong xưởng lại có tin đồn, nói đứa bé này là con riêng của tôi với một gã đàn ông hoang nào đó.



Xưởng trưởng tuy không tin, nhưng cũng gọi tôi đến nói chuyện, nói rằng nếu chuyện đứa bé không được giải quyết ổn thỏa, thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển sự nghiệp của tôi sau này.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Đúng lúc này, lớp đào tạo tái hòa nhập cho phụ nữ mà tôi tổ chức cũng xảy ra vấn đề.



Một số chồng của các học viên đến trường làm ầm ĩ, nói rằng lớp học này của tôi ảnh hưởng đến gia đình của họ.



Ngày càng có nhiều học viên bị ép phải về nhà.



Một số nữ công nhân trong xưởng trước đây thân thiết với tôi cũng bắt đầu xa lánh tôi, chỉ có Lục Tiểu Mai và Vương Xuân Mai là vẫn đối xử với tôi như trước.



Những chuyện này tôi không để ý, đầu tiên tôi đến đồn công an để hỏi về thủ tục nhận con nuôi.



Vừa từ đồn công an về, tôi đã gặp Cố An Lăng ở cửa nhà.



Ôm đứa bé nhìn anh, tôi không biết phải nói gì, anh thật sự là một người đàn ông rất tốt, rất tốt.



Anh không hề bận tâm việc tôi vì công việc mà ít có thời gian ở bên anh, cũng không để ý việc tôi nổi bật hơn anh mà bị người ta nói là "sợ vợ", anh cũng không để tâm việc tôi không muốn kết hôn, bị người ta xì xào sau lưng, anh ủng hộ tất cả những việc tôi muốn làm.



Chỉ là đứa bé này, tôi không biết anh có chấp nhận được không.





 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com