Khởi Đầu Mới Của Chúng Ta

Chương 7



Sáng nay cô ấy cố tình đợi tôi ở cổng, để xin lỗi tôi.



Cô ấy giải thích với tôi rằng, chuyện cô ấy không đồng ý nhượng lại suất vào xưởng, cô ấy không hề hay biết, Lục Cảnh Hiên nói với cô ấy và Chủ nhiệm Chu là tôi tự nguyện từ bỏ, nếu không cũng không đến nỗi này.



Trên khuôn mặt thanh tú lúc này tràn đầy vẻ hối hận, đáng tiếc ván đã đóng thuyền.



Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô ấy, bất kể thật hay giả, hôm đó cô ấy cũng đã bị tôi tát một cái, mà công việc của tôi cũng được bảo toàn.



Trước khi đi, tôi nhắc nhở cô ấy bảo vệ tốt những thứ thuộc về mình.



12



Vừa bước vào cổng xưởng, tôi đã phát hiện không khí có chút không đúng, ánh mắt mọi người nhìn tôi có chút khác thường.



Có người thậm chí còn xì xào bàn tán trước mặt tôi.



Tôi thay quần áo bảo hộ xong, vừa vào đến xưởng, cô Lục Tiểu Mai, đồng nghiệp thường ngày có quan hệ tốt với tôi, thần bí lại gần.



"Tâm Vãn, nếu cậu không khỏe thì xin tổ trưởng nghỉ một buổi, tôi làm thay ca cho cậu."



Tôi khó hiểu: "Tôi không có gì không khỏe cả."



Lục Tiểu Mai không tin: "Thật không? Vị hôn phu đã kết hôn với người khác rồi, cậu còn có tâm trạng đi làm sao?"



"Tôi làm gì có vị hôn phu nào, cậu đừng nói lung tung."



Liên tưởng đến ánh mắt khác thường của mọi người từ khi vào xưởng đến giờ, tôi linh cảm chắc chắn có liên quan đến cái gọi là vị hôn phu này.



Kéo Lục Tiểu Mai đang định bỏ đi, bảo cô ấy nói rõ cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra.



Máy dệt của tôi và Lục Tiểu Mai ở cạnh nhau, thường ngày cũng hay hẹn nhau cùng ăn cơm, là một người bạn ăn ý.



Cô ấy thấy dáng vẻ của tôi không giống giả vờ, liền kể hết những gì cô ấy biết cho tôi nghe.



Hóa ra là có người trong xưởng tung tin đồn về tôi, nói tôi sống buông thả, bắt cá hai tay, đứa con trong bụng không biết là con của ai, bây giờ vị hôn phu không muốn tôi nữa nên cưới người khác.



Nghe đến đây, cơn giận của tôi bùng lên, tắt máy rồi đi sang xưởng bên cạnh.



Tôi tắt máy của Vương Xuân Mai, túm tóc cô ta giật mạnh sang một bên.



"Đi, theo tôi đến văn phòng xưởng trưởng một chuyến."



Tóc của Vương Xuân Mai bị tôi giật đau điếng, kêu la thảm thiết: "Giang Tâm Vãn, mày điên à, mau buông ra!"



Tôi dùng sức hất cô ta ngã xuống đất: "Nói, tại sao lại tung tin đồn về tao trong xưởng?"



Vương Xuân Mai ánh mắt lảng tránh: "Cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, ai tung tin đồn về mày?"



Thấy cô ta không thành thật, tôi túm tóc cô ta, kéo về phía văn phòng xưởng trưởng.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mấy người cùng xưởng với Vương Xuân Mai xông lên chặn tôi lại: "Cô làm gì vậy? Mau thả cô ấy ra."



"Được thôi, chỉ cần nói cho tao biết, những lời này là ai bảo cô ta nói lung tung trong xưởng, tao sẽ không tìm cô ta nữa, tao sẽ đi tìm người đó."



Những người đó không thèm để ý đến tôi, muốn cậy đông người để cướp người, tôi mặc kệ, cứ túm chặt tóc Vương Xuân Mai không buông, chỉ nhắm vào một mình cô ta mà xử lý.



Cuối cùng, Vương Xuân Mai không chịu nổi nữa, khóc lóc đòi tìm xưởng trưởng.



13



Vừa vào văn phòng xưởng trưởng, tôi liền lao về phía bệ cửa sổ, ngồi lên trên đó la hét.



"Tôi không sống nữa! Để tôi c.h.ế.t đi cho rồi!"



Xưởng trưởng và chủ nhiệm xưởng thấy vậy, vội vàng xông lên muốn ngăn tôi lại.



Tôi hét lớn: "Đừng qua đây, ai dám qua đây tôi sẽ nhảy xuống!"



Kiếp trước, nguyên tắc xử sự của tôi là dĩ hòa vi quý, chuyện gì cũng nhẫn nhịn cho qua.



Ai ngờ chữ "nhẫn" trên đầu có một con dao, cuối cùng lấy mạng tôi.



Bây giờ sống lại, tôi nhất quyết không nhẫn nhịn nữa.



Tục ngữ nói, con khóc thì mẹ cho bú.



Bị tôi giật tóc, da đầu cũng bị giật mất một mảng nhỏ, cổ cũng bị tôi cào mấy vết, đang chuẩn bị tố cáo tôi trước mặt xưởng trưởng, Vương Xuân Mai ngây người.



Lúc này, nào còn ai để ý đến

"Đồng chí Giang Tâm Vãn, cô có yêu cầu gì thì cứ nói rõ ràng, làm ầm ĩ đòi sống đòi c.h.ế.t như vậy, còn ra thể thống gì?"



Chủ nhiệm xưởng lên tiếng khuyên tôi trước.



Xưởng trưởng tiếp lời: "Đồng chí Tiểu Giang, có phải cô có oan ức gì không? Cô cứ nói ra, tôi nhất định sẽ làm chủ cho cô."



Tôi lập tức nói ra chuyện có người tung tin đồn trong xưởng.



Nước mắt giàn giụa, nói rõ ràng rành mạch quan hệ giữa tôi và Lục Cảnh Hiên, chuyện Lục Cảnh Hiên và Chủ nhiệm Chu trước đây tranh giành suất vào xưởng của tôi, còn có chuyện Vương Xuân Mai và những người khác tung tin đồn trong xưởng.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Xưởng trưởng, ngài biết đấy, thanh danh của phụ nữ là mạng sống, tôi là một cô gái chưa xuất giá, bị người ta bôi nhọ như vậy, đây không phải là ép tôi vào đường c.h.ế.t sao!"



Nói xong, tôi đưa một chân ra ngoài cửa sổ: "Bây giờ tôi cũng bắt chước Đậu Nga*, xem sau khi tôi chết, liệu có tuyết rơi tháng tám không."



"Ôi..."



Lập tức có hai người xông lên kéo tôi lại, lôi tôi xuống khỏi bệ cửa sổ.

 

(Đậu Nga oan (tên đầy đủ là "Cảm thiên động địa Đậu Nga oan", nghĩa là: Nỗi oan của Đậu Nga cảm động đến trời đất. Đây là vở tạp kịch tiêu biểu và xuất sắc nhất của ông. Nội dung kể về một người đàn bà bình thường c.h.ế.t oan, khiến trời đất cũng phải rung động; phản ánh tinh thần phản kháng quyết liệt của nông dân đối với ách thống trị của nhà Nguyên)

 

cô ta, tất cả mọi người đều vây quanh tôi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com