Tôi ngồi trong văn phòng xưởng trưởng, khẽ sụt sịt nghe ông ta thẩm vấn Vương Xuân Mai và mấy người đầu tiên tung tin đồn trong xưởng.
Dưới sự uy h.i.ế.p của xưởng trưởng, cuối cùng Vương Xuân Mai không chịu nổi nữa, khóc lóc khai ra một người.
"Sử Giang Anh."
Người này tôi biết, là một tên du côn có tiếng trong xưởng. Tôi và hắn ta không thù không oán, tại sao hắn ta lại hại tôi?
Nhưng sau đó, dù có hỏi thế nào, Vương Xuân Mai cũng một mực khẳng định, những chuyện này đều là Sử Giang Anh nói với cô ta.
Xưởng trưởng gọi Sử Giang Anh đến, hỏi hắn ta tại sao lại làm như vậy.
Đối phương trả lời một cách xấc xược rằng, thấy dáng vẻ thanh cao của tôi không vừa mắt, cuối cùng chỉ bị kỷ luật mà không có kết quả gì.
Tôi đoán, trong chuyện này chắc chắn có bàn tay của Chủ nhiệm Chu, nhưng bây giờ cũng không có cách nào, chỉ có thể sau này cẩn thận hơn một chút.
Ai ngờ tôi vẫn đánh giá thấp bọn họ.
Tan làm, tôi như thường lệ đến lớp học buổi tối.
Vì chuyện tin đồn, tôi từ chối Cố An Lăng đưa tôi về nhà.
Ở chỗ chúng tôi, mùa hè trời tối rất muộn, hơn chín giờ trời vẫn còn tờ mờ sáng.
Từ lớp học buổi tối về nhà đều là đường lớn, thường xuyên có xe cộ qua lại, tôi không cảm thấy có gì nguy hiểm.
Ai ngờ, đúng lúc tôi đang đạp xe đi qua một cánh đồng bông, bên cạnh rừng chắn gió đột nhiên có một bóng đen xông ra, từ phía sau kéo đổ xe của tôi.
Tôi ngã xuống đất, còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta từ phía sau bóp cổ kéo vào trong rừng.
Cảm giác ngạt thở ập đến như thủy triều, tôi không cam tâm, kiếp này tôi còn rất nhiều việc chưa làm, tôi không muốn c.h.ế.t như vậy. Nhưng đối phương đã dùng hết sức, ý thức của tôi dần dần mơ hồ.
15
"Tâm Vãn, Tâm Vãn!"
Ai đang gọi tôi vậy.
Trong bóng tối mịt mù, tôi đột nhiên nhìn thấy một tia sáng.
Tôi chạy về phía nơi ánh sáng xuất hiện.
Mở mắt ra, tôi nằm trên giường bệnh, mẹ tôi thấy tôi tỉnh lại, ôm tôi khóc.
"Con cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, con làm bố mẹ sợ c.h.ế.t khiếp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hóa ra là Cố An Lăng đã cứu tôi.
Tối qua sau khi tôi từ chối anh ấy, anh ấy vẫn lén đi theo phía sau, định đợi tôi về nhà an toàn rồi mới đi.
Cũng chính vì anh ấy lo lắng ở quá gần sẽ bị tôi phát hiện, nên khi người ta chạy đến cứu tôi, tôi đã hôn mê bất tỉnh.
Đi một vòng quỷ môn quan trở về, tôi mới thấy sợ hãi.
Kẻ hại tôi chính là Sử Giang Anh.
Lúc đó Cố An Lăng thấy tình hình của tôi không ổn, nên mới để hắn chạy thoát, hiện tại cảnh sát đang truy lùng hắn khắp nơi.
Nhưng tôi nghĩ mãi không ra tại sao Sử Giang Anh lại muốn g.i.ế.c tôi.
Chẳng lẽ là vì hình phạt ban ngày?
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Theo tôi biết, bị phạt đối với hắn mà nói đã sớm là chuyện cơm bữa.
Tình hình lúc đó chắc chắn là hắn muốn ra tay hạ sát, cho nên khẳng định là có chuyện gì đó tôi không biết khiến hắn hoặc là kẻ đứng sau hắn muốn g.i.ế.c tôi.
Xung quanh liên đội đều là hoang mạc, cảnh sát chỉ cần canh giữ mấy con đường quan trọng thì không có ai là không bắt được.
Nhưng điều đáng nói là, một tuần trôi qua, Sử Giang Anh vẫn chưa bị bắt.
Trong tình huống không có chuẩn bị, bất kỳ ai tiến vào hoang mạc đều là đường chết, cho nên tôi đoán Sử Giang Anh phần lớn là bị người ta giấu đi rồi.
16
Nghỉ ngơi mấy ngày, tôi mặc kệ bố mẹ khuyên can, nhất quyết quay lại xưởng làm việc.
Vừa vào xưởng, luôn thấy có người chỉ trỏ về phía mình, tôi hoàn toàn phớt lờ.
Thời thế này là như vậy, xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ cần một trong hai người là phụ nữ, bất luận cô ấy có phải là người bị hại hay không, người ta luôn bàn tán về "cô ta".
Tôi vẫn làm việc bình thường như mọi khi, sau khi tan làm, tôi bảo Lục Tiểu Mai gọi người đến tập luyện vũ đạo.
Tháng sau lãnh đạo sư đoàn sẽ đến xưởng chúng tôi thị sát, tôi đã tổ chức cho mấy chị em công nhân tập luyện một tiết mục múa "Phụ nữ có thể gánh vác một nửa bầu trời".
Mọi người đã tập luyện ngắt quãng khoảng một tuần, ước chừng tập thêm vài lần nữa là ổn.
Ai ngờ, ban đầu đã thống nhất là 12 người, cộng thêm tôi và Lục Tiểu Mai mà chỉ có 8 người đến.
Bây giờ mọi người đều đồn rằng tôi đã bị Sử Giang Anh làm nhục, mấy chị em công nhân kia nghe theo lời Vương Xuân Mai, cho rằng dính líu đến tôi cũng sẽ bị người ta nói là đồ lăng loàn, khó lấy chồng.
Cái cô Vương Xuân Mai này đúng là không nhớ lâu, tôi lập tức đến phân xưởng của cô ta tìm cô ta.
Từ xa đã thấy cô ta đang nói chuyện rôm rả với mấy chị em công nhân, trong đó có hai người chính là người trước đây cùng chúng tôi tập múa.