Không Có Thời Gian Chơi Đùa Cùng Tra Nam

Chương 1



1

Tôi không ngờ lại gặp Tần Thiêm nhanh như vậy tại buổi tiệc rượu.



Cách lần chúng tôi quyết liệt chia tay, mới chỉ một tháng trôi qua.

 

"Xin lỗi, anh là ai?"

 

Vừa nhảy xong một điệu nhảy nóng bỏng với bạn nhảy điển trai, tôi bị Tần Thiêm chặn đường trước chiếc bàn ở góc khuất nhất.



Chớp mắt, đôi mắt đầy vẻ mơ hồ, tôi nghĩ mình có thể đóng vai mất trí nhớ rất tốt.

 

Tần Thiêm không nói gì, ánh mắt u ám, sâu thẳm mang theo cơn giận không vui.



Ánh nhìn anh lướt qua tấm lưng trần bóng mịn của tôi và những ánh mắt nóng rực từ các người đàn ông xung quanh.



Sau đó anh cởi áo vest ra, khoác lên vai tôi và nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng.

 

Hương thơm thanh nhã quen thuộc hòa quyện cùng nhiệt độ cơ thể anh, vương vấn nơi chóp mũi tôi.



Anh dùng cơ thể che chắn ánh mắt của người khác, đôi môi mỏng kề sát tai, giọng nói trầm ấm đầy từ tính nhẹ nhàng dỗ dành:



"Giỏi lắm Nguyễn Nguyễn, chịu đựng được một tháng không thèm để ý đến anh? Em giận thật sao? Ngoan, về nhà anh hay đến khách sạn?"

 

"Thưa anh," tôi lùi lại, đôi vai co lên chống cự, ánh mắt lúng túng, vội vàng thoát khỏi vòng tay anh.

 

"Xin hãy tôn trọng tôi một chút."

 

Tần Thiêm nhíu mày, càng tỏ vẻ khó chịu, ánh mắt không rời khỏi tôi.



"Giang Nguyễn."

 

Tần Thiêm rất hiếm khi gọi cả tên tôi, mà đã gọi, nghĩa là anh đang giận, nghĩa là tôi nên nhún nhường, nên mềm mỏng.



Nhưng tôi không còn là Giang Nguyễn của ngày trước, người chỉ một lòng một dạ muốn anh cưới mình nữa.



Bây giờ tôi là Giang? Bị tai nạn giả mất trí nhớ? Nguyễn!

 

"Xin lỗi, thưa anh." Tôi lùi thêm một bước, kéo giãn khoảng cách với Tần Thiêm, ánh mắt đầy vẻ lúng túng, vừa lo lắng tìm bóng dáng người bạn thân Liên Dịch Chu.

 

Tôi lịch sự hỏi: "Trước đây chúng ta quen nhau sao?"

 

Gương mặt Tần Thiêm lộ vẻ mất kiên nhẫn, dường như hơi đau đầu vì sự ngang bướng của tôi:

 

"Giang Nguyễn, đừng làm trò."

 

Đừng làm trò.

 

Hai từ ngắn ngủi đó khiến tim tôi khẽ run rẩy.



Cơn sụp đổ và quyết liệt đêm đó của tôi, trong mắt Tần Thiêm, chỉ là làm trò sao?

 

Tôi suýt không thể giữ được vẻ bình tĩnh. Cảm ơn trời đất, cuối cùng Liên Dịch Chu - kẻ không đáng tin, cậy ấy đã xuất hiện kịp thời trước khi tôi bị lộ.

 

"Xin lỗi, anh Tần."

 

Liên Dịch Chu trong bộ vest trắng đứng chắn trước tôi, tận dụng chiều cao vượt trội để bảo vệ tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



"Vị hôn thê của tôi vừa gặp tai nạn, trí nhớ bị ảnh hưởng, hiện đang điều trị phục hồi. Không nhớ anh Tần, cũng là điều bình thường."

 

Đôi mắt Tần Thiêm đột nhiên co rút, không thể tin nổi mà nhìn tôi.



Môi mỏng khẽ mở, như muốn xác nhận, anh chỉ nói ba chữ:



"Vị hôn thê?"

 

Tôi ngập ngừng.

 

Tôi nghĩ rằng sự kinh ngạc của Tần Thiêm sẽ tập trung vào việc tôi đã mất trí nhớ.



Thật ra, tôi cũng không cố ý giả mất trí nhớ.

 

Chỉ là khi tỉnh dậy trong bệnh viện, đối diện ánh mắt quan tâm của bố mẹ, nhìn đôi mắt đỏ hoe vì thức trắng của họ.



Tôi thật sự không thể nói ra câu: "Bố mẹ, con đã để người ta chơi đùa suốt bảy năm, nhưng người ta không muốn cưới con."

 

Vậy nên tôi quyết định nhân cơ hội vụ tai nạn, giả vờ như đã quên hết mọi thứ, bắt đầu lại từ đầu.

 

May mắn thay, chấn thương sọ não của tôi không nhẹ, việc mất trí nhớ dù có vẻ khó tin nhưng vẫn nằm trong phạm vi hợp lý về mặt y học.



Ngay cả khi Tần Thiêm đi điều tra bây giờ, anh cũng sẽ tìm thấy hồ sơ bệnh án của tôi, cùng với các buổi trị liệu phục hồi suốt tháng qua.

 

"Anh... Anh Tần?"

 

Tôi từ phía sau Liên Dịch Chu thò đầu ra, cắn môi, ánh mắt ngập tràn vẻ bối rối trong sáng.



"Sao anh lại nói muốn đưa tôi đến khách sạn? Chúng ta... là loại quan hệ đó sao? Nhưng tôi chưa bao giờ nghe bố mẹ nhắc đến anh."

2

Tôi cố ý đặt câu hỏi để làm khó Tần Thiêm.



Vì hai câu hỏi này, anh hoàn toàn không có cách nào trả lời được.

 

Tần Thiêm vốn nổi tiếng là người lạnh lùng trong giới, tính cách vô cùng khó nắm bắt. Hơn hai mươi năm qua, chưa từng nghe anh để tâm đến bất kỳ người phụ nữ nào.



Nhưng tôi lại là ngoại lệ.

 

Mối tình đầu là tiếng sét ái tình, sau đó tôi mặt dày theo đuổi, cuối cùng cũng chinh phục được anh và kéo anh đến khách sạn.



Suốt bảy năm, chúng tôi làm đủ mọi điều thân mật mà tình nhân có thể làm.



Nhưng chưa từng công khai trước mặt mọi người.

 

Tôi cứ nghĩ anh giống tôi, chỉ là lo lắng cho thân thế hai gia đình, muốn đợi mọi thứ ổn định rồi mới công khai.



Nhưng khi tôi đã sẵn sàng, cảm thấy có thể tiến xa hơn, chủ động cầu hôn anh.



Trong ánh nến lung linh, gương mặt Tần Thiêm hiện lên vẻ khó xử và ngạc nhiên tột độ.

 

"Anh tưởng chúng ta chỉ là đôi bên thỏa mãn nhu cầu, anh làm em hiểu lầm rồi, xin lỗi. Anh đã chuẩn bị để đính hôn với người bố mẹ chọn cho rồi."



"Nguyễn Nguyễn, em ấy à, chỉ thích hợp để chơi đùa thôi, không thích hợp để kết hôn."

 

Chơi đùa thôi.