Không Có Thời Gian Chơi Đùa Cùng Tra Nam

Chương 2



Anh nghĩ gì vậy chứ?

 

Bảy năm, tôi – một tiểu thư nhà họ Giang, luôn sẵn sàng xuất hiện bất kể mưa nắng, chỉ là để "chơi đùa" sao?!



Chẳng lẽ tôi thật sự hèn mọn đến mức đó sao?

 

Nếu không định cưới tôi, sao anh lại nhận lời tỏ tình của tôi?



Chẳng lẽ từ "từ chối" anh không biết viết thế nào?



Hóa ra trong mắt anh, việc tôi theo đuổi anh chẳng khác nào đang van xin một danh phận tình nhân sao?!

 

Anh nghĩ anh là ông trời chắc?!

 

Đêm đó chúng tôi cãi nhau lớn, tôi quyết liệt chia tay, thu dọn hết hành lý rồi lái xe rời đi.



Trên đường nước mắt tuôn rơi làm mờ cả tầm nhìn và đó là lúc tai nạn xảy ra.

 

"Loại quan hệ đó?"



Tần Thiêm lặp lại bốn chữ ấy, ánh mắt sắc bén dường như đang cố tìm ra dấu hiệu nào chứng tỏ tôi đang giả vờ mất trí nhớ.

 

Tôi cố gắng giữ vẻ mơ hồ nhìn thẳng vào anh, tim đập ngày càng nhanh, vô thức siết chặt cánh tay của Liên Dịch Chu trước mặt.



Hồi lâu, Tần Thiêm từ bỏ.

 

Anh gượng cười, gương mặt cứng đờ nói:



"Không phải. Chúng ta... là bạn bè. Trước đây anh làm em giận, nên muốn mời em về nhà hoặc đến khách sạn, ăn cơm để xin lỗi."

 

Được, anh giỏi lắm, biết cách xoay chuyển tình thế.

 

"À, thì ra là vậy."



Tôi giả vờ thở phào, bước ra từ sau lưng Liên Dịch Chu, thân mật ôm lấy cánh tay anh ấy, dựa vào và làm nũng.



"Em hết hồn, cứ tưởng trước đây mình là cô gái không đứng đắn."

 

Liên Dịch Chu – người duy nhất biết tôi giả mất trí nhớ, cũng rất phối hợp, cưng chiều chạm nhẹ vào mũi tôi.



"Sao có thể, Nguyễn Nguyễn của anh là cô gái tốt nhất."

 

"Hai người..."



Ánh mắt Tần Thiêm dừng lại trên chiếc nhẫn đính hôn trên tay tôi, gương mặt cười mà như không.



"Khi nào đính hôn vậy?"

 

Sau bảy năm quấn quýt, tôi hiểu rõ Tần Thiêm hơn ai hết.



Khi hỏi câu này, anh vô thức kéo nhẹ cà vạt.



Đó là thói quen của anh mỗi khi bực bội và không vui.

 

Tôi nghĩ, đó là bản năng chiếm hữu của đàn ông.



Dù sao thì, tôi khi ở bên anh vẫn còn trong sạch, bây giờ vừa chia tay được một tháng, đột nhiên đã là vị hôn thê của người khác.



Ngay cả Tần Thiêm – người đã chủ động từ bỏ, cũng không thể không ghen tức.

 

Nhưng Liên Dịch Chu dường như chẳng nhận ra sự nguy hiểm, anh ấy mỉm cười bình thản nói:



"Hai tuần trước. Nguyễn Nguyễn lần này gặp tai nạn, thật sự khiến tôi sợ hãi. Sau khi cô ấy xuất viện, tôi đã làm lễ đính hôn ngay."



"Một tháng nữa chúng tôi sẽ kết hôn. Nếu anh Tần có thời gian, tôi sẽ gửi thiệp mời đến."

 

Tần Thiêm không đáp, ánh mắt sâu thẳm vẫn dán chặt lên người tôi, bàn tay anh siết chặt bên hông, báo hiệu sự bình tĩnh trước cơn bão giận.

 

Tim tôi khẽ run, nhưng mặt vẫn giữ vẻ ngạc nhiên giả tạo:



"Anh Tần vẫn để tâm chuyện trước đây sao? Không sao đâu, dù không biết anh đã làm gì khiến tôi giận, nhưng tôi mất trí nhớ rồi. Chuyện cũ nên xóa bỏ hết, không cần phải bận lòng. Chúng tôi rất hoan nghênh anh đến dự đám cưới."

 

Nói xong, tôi còn cố tình che miệng cười duyên dáng.



"Chẳng lẽ anh Tần đã làm điều gì quá đáng với tôi thật sao?"

 

Câu "xóa bỏ hết" này, tôi nói thật lòng.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Câu "chơi đùa thôi" của Tần Thiêm đã làm tổn thương tôi sâu sắc, in hằn vào tim, chỉ cần chạm nhẹ là đau buốt.



Đến giờ vẫn như một vết nhục nhã khắc sâu, không cách nào quên.

 

Tôi cũng từng nghĩ đến trả thù.



Tại sao chỉ mình tôi đau khổ, còn anh thì có thể thản nhiên như không?



Tại sao anh có thể ngạo mạn biến sự theo đuổi của tôi thành lời cầu xin thấp hèn?

 

Nhưng… sau tất cả những nỗi đau, bất cam và tủi thân, tôi rút ra một kết luận đầy bất lực: Anh không yêu tôi.

 

Người không yêu, sẽ không có điểm yếu.



Trả thù anh, chỉ khiến tôi thêm đau khổ mà thôi.

 

Hơn nữa... cũng là lỗi của tôi ngu ngốc và cố chấp, chỉ biết trao đi mà không nhận ra mình đã bị coi thường đến mức nào.



Đáng đời tôi phải chịu đựng.

 

Vậy nên, tôi thật sự muốn nhân cơ hội giả mất trí nhớ này, để hòa giải với Tần Thiêm, cũng như hòa giải với con người trước đây của tôi – một kẻ ngu ngốc vì yêu mà đánh mất chính mình.

 

Sau này dù kết hôn hay tang lễ cũng coi như người xa lạ, không còn dính dáng gì đến nhau nữa.

 

Nói xong những gì cần nói, tôi siết c.h.ặ.t t.a.y Liên Dịch Chu, mỉm cười với Tần Thiêm:



"Anh Tần, vậy chúng tôi xin phép..."

 

"Nếu tôi nói là có thì sao?"



Tần Thiêm đột ngột lên tiếng.

 

Tôi khó hiểu:



"Là có... gì?"

 

"Nếu tôi thực sự đã làm điều rất quá đáng với em thì sao?"

 

3

Tôi: ???



Đây là Tần Thiêm à? Một người làm việc cẩn thận, không bao giờ để lộ sơ hở mà lại có thể nói những lời như vậy?

 

"À, vậy cũng không sao, tôi quên hết rồi."



Nói xong, tôi sợ Tần Thiêm sẽ nói ra điều gì đó không hay, vội vàng ôm lấy Liên Dịch Chu rời đi.

 

Liên Dịch Chu nhẹ nhàng cong môi cười, vừa đi vừa nhẹ nhàng ghé sát vào tôi, nói nhỏ:



"Tôi có thể cảm nhận được, anh ta vẫn đang nhìn theo đấy."

 

Tôi: …



"Đừng có làm bừa, mau đi thôi."

 

Tại sân thượng của hội trường, Liên Dịch Chu kiểm tra xung quanh không có ai, sau đó vừa khóa cửa vừa vui vẻ lẩm bẩm:



"Nhìn Tần Thiêm cũng không phải là không có chút gì trong lòng em đâu, chắc chắn em không định thử một chút sao?"



"Thử một màn yêu đương ngọt ngào trong cảnh tượng đau đớn vì mất trí nhớ!"

 

Tôi vén tóc ở cổ lên, thổi một hơi gió mát, cảm thấy đầu óc nhẹ nhàng hơn.



Lắc đầu, tôi nhìn Liên Dịch Chu, mắt lộ vẻ không vui:



"Anh ít đọc tiểu thuyết đi."

 

Liên Dịch Chu là bạn từ nhỏ của tôi, anh ấy luôn theo đuổi quan điểm "cứ chơi cho hết đời, đừng nghĩ đến kết hôn."



Nhưng gia thế của chúng tôi, yêu hay không yêu là một chuyện, đôi khi hôn nhân chỉ là một sự hợp tác lớn nhất.



Liên Dịch Chu muốn chạy cũng chẳng chạy thoát.

 

Vì vậy khi anh ấy tình cờ phát hiện ra tôi không mất trí nhớ, chúng tôi đã đạt được thỏa thuận – giả vờ kết hôn, còn lại ai làm việc của người đó.

 

Nhìn tôi như vậy, Liên Dịch Chu có vẻ rất ngạc nhiên, nhìn tôi một cách sâu xa:



"Ồ? Bảy năm tình cảm, thật sự không định quay lại sao?"