Không Còn Đường Quay Lại

Chương 11



Cảnh sát nhắc lại một lần nữa, rồi kể rõ ngọn nguồn sự việc. 

 

Thì ra, vào cái đêm nửa năm trước – khi Thành Hổ đánh vợ – Từ Sâm đến nhà khuyên can. 

 

Sau đó, hai người cùng uống rượu và say khướt. 

 

Nửa đêm, Thành Hổ tỉnh lại thì thấy mình nằm trong phòng khách, còn trong phòng ngủ lại vang lên tiếng rên rỉ mờ ám của vợ mình. 

 

Anh ta xông vào thì phát hiện Từ Sâm đang ở trên người Thẩm Nhu, đang chuyển động kịch liệt. 

 

Tức giận tột độ, anh lao lên kéo hai người vẫn đang mơ hồ không biết trời đất ra, rồi đè Từ Sâm xuống đất đánh một trận. 

 

Để bịt miệng Thành Hổ, Từ Sâm buộc phải đồng ý đưa cho anh ta một khoản tiền lớn. 

 

Đó chính là nguyên nhân khiến đêm hôm đó tôi thấy hai người họ ở nhà tôi.

 

Nhưng Thành Hổ nợ nần chồng chất, sao có thể dễ dàng bị bịt miệng chỉ bằng một khoản tiền? 

 

Suốt nửa năm sau đó, Thành Hổ liên tục dùng video quay bằng điện thoại để uy hiếp, lần lượt moi từ Từ Sâm ra hơn 1 triệu 8 trăm nghìn tệ. 

 

Tôi kinh ngạc thốt lên: 

 

“Không thể nào! Anh ta lấy đâu ra một triệu tám trăm nghìn?!” 

 

“Vay nợ online.” 

 

Cảnh sát đáp: “Từ Sâm tự khai, anh ta đã vay từ đủ loại nền tảng, tổng cộng hơn một triệu tệ. 

 

“Lần này, Thành Hổ lại được đà đòi thêm 500 nghìn nữa. 

 

“Tức nước vỡ bờ, Từ Sâm mất kiểm soát, cầm d.a.o bếp ở nhà Thành Hổ xông lên cắt tai anh ta.” 

 

Tôi sững người ngồi đó, rất lâu sau vẫn không thể hoàn hồn. 

 

Người ở hội công đoàn đi cùng vỗ nhẹ vai tôi, tỏ vẻ cảm thông: 

 

“Trưởng khoa Quan, chị nhất định phải cố gắng vượt qua.” 

 

18 

 

Thành Hổ bị kết án 10 năm tù vì tội tống tiền với số tiền đặc biệt lớn. 

 

Từ Sâm bị khai trừ công chức do vi phạm nghiêm trọng pháp luật và kỷ luật, đồng thời bị kết án một năm tù giam vì tội cố ý gây thương tích. 

 

Tôi ly hôn với Từ Sâm khi anh đang ở trong trại giam. 

 

Tôi không biết gì về những khoản vay nợ của anh ta, nên toàn bộ khoản nợ đó không liên quan gì đến tôi. 

 

Ngày ký đơn ly hôn, là lần đầu tiên sau mấy tháng tôi gặp lại anh.

 

Anh ấy gầy đến mức kinh ngạc, gần như trở thành một con người hoàn toàn khác. 

 

Không có cảnh đau khổ gào khóc như tôi từng tưởng tượng. 

 

Anh chỉ ngồi đó, lặng lẽ, vẻ mặt trống rỗng và đờ đẫn. 

 

Khi nhìn thấy tôi, cả người anh khẽ run lên, đầu cúi gằm xuống. 

 

Cúi quá thấp, đến mức trông giống như một tư thế cơ thể kỳ dị và méo mó. 

 

Suốt cả quá trình, anh vẫn run rẩy không ngừng. 

 

Còn tôi thì bình thản và lạnh nhạt. 

 

Khi chuẩn bị rời đi, anh bỗng gọi tôi lại. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi quay đầu nhìn anh. 

 

Ánh mắt anh thoáng hiện một tia mơ hồ và hoang mang. 

 

“Em nói xem, số phận con người sao lại kỳ lạ đến thế? Rõ ràng không lâu trước đây, anh vẫn còn đứng trên đỉnh cao, ngạo nghễ đầy khí thế. Vậy mà sao chỉ trong chớp mắt… lại trở nên thế này chứ?” 

 

“Quan Tình, em nói đi, rốt cuộc là vì sao?” 

 

Tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào anh. 

 

“Từ Sâm, là anh quên mất ban đầu vì điều gì mà bắt đầu. Quên mất con đường mình từng đi qua. 

 

“Để đến hôm nay, từng bước một… đều là do chính anh chọn. 

 

“Anh thử tự hỏi lòng mình xem — thật sự… không rõ nguyên nhân sao?” 

 

......

 

Sau khi trở về đơn vị, các đồng nghiệp đã chúc mừng tôi, nói rằng đơn xin rèn luyện luân chuyển công tác của tôi đã được phê duyệt. 

 

Hai tháng trước, vì chuyện của Từ Sâm gây xôn xao khắp nơi, tôi đã chủ động tìm đến lãnh đạo trình bày nguyện vọng, chân thành bày tỏ mong muốn được thay đổi môi trường làm việc một thời gian, hy vọng có cơ hội được điều xuống huyện công tác để rèn luyện. 

 

Tôi bước đi với dáng vẻ vững vàng, chuẩn bị đến gặp lãnh đạo để bày tỏ lời cảm ơn. 

 

Trên đường đi, tôi nhận được cuộc gọi video từ bác sĩ. 

 

Sau cuộc phẫu thuật lần đó, để cơ thể nhanh chóng hồi phục, tôi thường xuyên trao đổi với cô ấy, dần dần chúng tôi trở nên thân thiết như bạn bè. 

 

Tôi tìm một phòng họp trống để vào nghe máy. 

 

Nói chuyện được vài câu, cô ấy nói: 

 

“Quan Tình, đến giờ tôi vẫn thấy bàng hoàng khi nhớ lại hôm đó trong ca phẫu thuật của em.” 

 

“Một giây trước còn lo lắng cho sự an toàn của đứa bé, một giây sau đã đến tìm tôi nói rằng muốn chủ động phá thai.” 

 

“Thật không biết em lấy đâu ra dũng khí như vậy nữa!” 

 

Tôi mỉm cười đáp: 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Em rất khâm phục lãnh đạo của mình hiện giờ, chị ấy từng nói một câu mà tôi mãi khắc ghi trong lòng.” 

 

Chị nói: “Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng một khi đã có dũng khí để đánh cược tất cả, thì sẽ không gì ngăn cản được.”

 

Vừa cúp máy quay đầu lại, tôi phát hiện lãnh đạo đang đứng ngay ngoài cửa phòng họp. 

 

Tôi chợt nhận ra điều gì đó, cơ thể hơi căng lên. 

 

Chị ấy trầm ngâm một lúc rồi nói: 

 

“Nghe nói em đang tìm tôi, tôi cũng đang định gặp em, nên qua đây luôn.” 

 

Tôi gật đầu: 

 

“Vâng, thưa lãnh đạo. Đơn xin đi luân chuyển của em đã được phê duyệt, em muốn đến cảm ơn chị.” 

 

Chị ấy im lặng vài giây, nhìn tôi, rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng. 

 

“Quan Tình, ban đầu tôi còn lo em khi xuống dưới đó sẽ không xử lý nổi nhiều tình huống. Nhưng bây giờ… tôi yên tâm rồi. Làm cho thật tốt trong hai năm tới, tôi chờ ngày em quay lại tỏa sáng.” 

 

Tôi kìm nén sự xúc động trong lòng, mỉm cười chân thành với chị. 

 

“Xin lãnh đạo yên tâm ạ!”

 

(Hết chính văn)


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com