Tôi như chợt nhớ ra điều gì, mỉm cười lấy điện thoại ra lướt ảnh:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Cô xem này, chiếc vòng này là do Từ Sâm lén mua để tạo bất ngờ cho tôi đấy, nếu tôi không phát hiện hóa đơn trong túi áo anh ấy thì chắc giờ vẫn chưa biết đâu.”
Mắt Thành Hổ sáng lên:
“Ồ, vòng này là thật hả? Bao nhiêu tiền vậy?”
“Tờ hóa đơn ghi là hai vạn tám ngàn tám.”
Tôi cười nói: “Nhưng mà hai người đừng nói cho anh ấy biết nhé, anh ấy còn chưa kịp đưa cho tôi đâu—”
Nói đến đây, tôi chợt khựng lại.
“Ủa, sao mẫu vòng này lại giống hệt cái trên tay Thẩm Nhu vậy ta?”
Thành Hổ nghiêng người lại gần, nheo mắt nhìn kỹ:
“Đúng là giống hệt nhau luôn đó.”
Thẩm Nhu gượng cười, cố nặn ra một vẻ mặt tự nhiên:
“Chắc là người ta làm hàng giả dựa theo mẫu thật đó mà, bây giờ hàng nhái họ làm y như thật ấy.”
Tôi mỉm cười:
“Cũng đúng, làm gì có chuyện mua được vàng thật ở mấy cái sạp vỉa hè chứ.”
Thành Hổ nhìn ảnh trên điện thoại, lại quay sang nhìn cổ tay Thẩm Nhu, sắc mặt khẽ trầm xuống.
Tôi lại tiếp tục chuyển sang chuyện tám nhảm:
“Thẩm Nhu à, hiếm lắm mới có dịp cô tới ngồi nói chuyện với tôi. Dạo này ở nhà chán muốn c.h.ế.t luôn đó. À, cô còn nhớ đôi vợ chồng nhà đối diện tôi không? Bây giờ họ bán nhà dọn đi rồi đấy.”
Thẩm Nhu gượng gạo hỏi:
“Ủa? Sao lại vậy?”
Tôi lắc đầu thở dài:
“Anh chồng nhà đó ngoại tình với vợ người ta, bị chồng người ta bắt quả tang tại trận.
“Cuối cùng để yên chuyện, đành phải bồi thường một khoản tiền lớn, đến mức bán luôn cả nhà...”
Thành Hổ ngồi bên cạnh, im lặng hồi lâu không nói gì.
16
Sau khi tôi đi làm lại, trạng thái của Từ Sâm ngày càng tiều tụy.
Việc đứa trẻ mất đi là cú sốc quá lớn đối với anh.
Trước mặt tôi, anh cố gắng gượng cười, nhưng phần lớn thời gian lại chỉ lặng lẽ nhìn về một nơi vô định, cả người như mất hết sinh khí.
Thành Hổ đột nhiên bắt đầu thường xuyên hẹn anh đi uống rượu.
Ban đầu anh còn sợ tôi để ý nên đều từ chối.
Tôi xót xa nhìn anh, dịu dàng nói:
“Không sao đâu, anh cứ đi đi. Dạo này ai cũng không dễ chịu gì. Có bạn bè trò chuyện một chút, thư giãn cũng tốt mà.”
Anh nhìn tôi, trong mắt lộ vẻ xúc động.
“Tình Tình, y học bây giờ phát triển lắm, đợi khi em hồi phục hoàn toàn, sau này nhất định sẽ còn cơ hội có con.”
Tôi gật đầu:
“Đúng vậy, em nhất định sẽ có con lại.”
Có lẽ… anh đang nói dối tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng tôi thì hoàn toàn không lừa anh.
Bởi vì bác sĩ đã nói với tôi, lần này cơ thể tôi hồi phục rất tốt, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc mang thai sau này.
Nữ lãnh đạo quả nhiên giữ lời.
Sau khi tôi đi làm lại, bà bắt đầu trọng dụng tôi.
“Quan Tình, trong công việc, phụ nữ quả thực chịu nhiều thiệt thòi hơn đàn ông. Nhưng chỉ cần nỗ lực, chỉ cần chịu khó làm việc thật sự, thì chúng ta tuyệt đối không kém cạnh họ.”
Tôi càng thêm nghiêm túc cống hiến cho công việc, nắm bắt những cơ hội phát triển sự nghiệp thuộc về mình.
Một đêm nọ, khi tôi đang chuẩn bị đi ngủ, Từ Sâm bất chợt mở miệng, vẻ mặt đầy khó xử.
“Thành Hổ lại say rượu đánh người. Lần này đến nỗi cả hai vợ chồng cùng gọi cho anh. Tình Tình, nếu em cần anh ở bên cạnh, anh sẽ không đi.”
“Anh đi đi.”
Tôi nghiêm túc nhìn anh, đáp.
“Đi nhanh đi, xảy ra chuyện thì không hay đâu.”
Đêm đó, khi tôi đang ngủ mơ màng, thì bị tiếng động ngoài phòng đánh thức.
Tôi bước ra ngoài và sững sờ khi thấy Thành Hổ đang ngồi chễm chệ trong phòng khách.
“Chị dâu, chị cứ ngủ tiếp đi, em chỉ theo anh Sâm về lấy ít đồ, lấy xong là đi ngay.”