Không Còn Đường Quay Lại

Chương 4



Tôi cắt ngang lời anh:

 

“Em không hiểu.” 

 

 “Quan Phong học chuyên ngành này từ trước, còn anh là người đến sau. Kể cả anh không làm lãnh đạo, thì nó cũng có thể chắc chắn 100% được nhận vào công ty đó, vốn dĩ chẳng có chuyện thiên vị gì ở đây cả.” 

 

“Hơn nữa, anh nói ban lãnh đạo muốn tuyển người có kinh nghiệm xã hội nên cắt một suất biên chế – chẳng phải chính anh là người đề xuất chuyện đó sao? Anh là phó tổng phụ trách mảng nhân sự mà?” 

 

Từ Sâm im lặng vài giây, rồi giọng cũng trở nên lạnh lùng. 

 

“Quan Tình, em cũng làm nhân sự mà không ngờ đến lúc quan trọng lại trẻ con thế này!” 

 

“Dù sao thì chuyện này cũng đã quyết rồi, không phải cứ em làm ầm lên là có thể thay đổi được đâu.” 

 

Anh ta cúp máy. 

 

Tôi ôm bụng cúi gập người lại, từng cơn đau quặn kéo đến. 

 

Khi Quan Phong thi đỗ đại học, nó đã lấy mục tiêu vào làm ở doanh nghiệp nhà nước lớn này làm phương hướng phấn đấu cả đời. 

 

Vậy mà tôi – người chị ruột của nó – không những chẳng giúp được em trai tiến bước, mà ngược lại, còn vì người chồng này… kéo lùi tương lai của em. 

 

Trong lòng tôi, khó chịu đến cực điểm.

 



 

Tôi và Từ Sâm bắt đầu chiến tranh lạnh. 

 

Nhưng lần này thái độ của anh dường như đặc biệt cứng rắn, thậm chí không quan tâm đến tâm trạng của tôi – một người đang mang thai, anh ta hoàn toàn không có ý định nhượng bộ hay mềm mỏng. 

 

Ngược lại, Quan Phong lại là người an ủi tôi. 

 

“Chị à, chị đừng trách anh rể. Anh mới đến công ty, chắc chắn sẽ có khó khăn. Em thì còn trẻ, đi công ty khác rèn luyện thêm cũng không phải chuyện xấu.” 

 

Hai ngày sau. 

 

Khi tôi và đồng nghiệp đang ăn cơm ngoài, thì tình cờ gặp Thẩm Nhu. 

 

Cô ấy đang ăn cùng mấy người nam nữ, nói chuyện bằng giọng quê nhà, chắc là buổi họp mặt đồng hương. 

 

Thấy tôi, cô ấy mím môi cười, rồi kéo theo một người đàn ông bước đến. 

 

“Chị dâu, trùng hợp quá.” 

 

Tôi mỉm cười gật đầu: 

 

“Ừ, thật trùng hợp.” 

 

Người đàn ông bên cạnh cô ấy tươi cười niềm nở với tôi: 

 

“Cô Thẩm có nói với em, chị là phu nhân của Tổng giám đốc Từ, nên em đặc biệt qua chào hỏi một tiếng. Em là nhân viên dưới quyền của anh ấy ạ.” 

 

Tôi khách sáo hỏi: 

 

“Chào em, em làm ở bộ phận nào?” 

 

Cậu ta cười đáp: 

 

“Em là nhân viên mới đợt này, vẫn đang trong giai đoạn thực tập. Lần này thật sự nhờ có Tổng giám đốc Từ giúp đỡ mới được vào. Bình thường công ty không tuyển người đã ra trường đâu, nếu không nhờ chị Thẩm nhờ anh ấy phá lệ, thì em chẳng có chút cơ hội nào.” 

 

“…” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi cụp mắt xuống, im lặng hồi lâu không nói gì. 

 

Thẩm Nhu lên tiếng bằng giọng nhỏ nhẹ: 

 

“Đợi hôm nào, em và Thành Hổ hẹn chị với anh Từ, bốn người chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé, được không chị dâu?” 

 

Trên bàn, trong bát canh đã nổi lên một lớp mỡ trắng đục, vừa ngấy vừa buồn nôn. 

 

Tôi chậm rãi ngẩng đầu, bật cười khẽ một tiếng. 

 

“Được thôi.”

 



 

Mười giờ tối, khi Từ Sâm bước vào, tôi đang tựa lưng vào giường đọc sách. 

 

Phòng Đảng ủy đơn vị tổ chức “buổi chia sẻ sách”, tôi chọn đọc ‘Tuyển tập Mao Trạch Đông’. 

 

Anh đưa tay ra, đưa cho tôi một xấp tiền. 

 

“Quan Phong vừa tốt nghiệp, phải thuê nhà bên ngoài để ở, em đưa cho nó 5.000 đi, xem như chút hỗ trợ của anh – một người anh rể.” 

 

Tôi liếc mắt nhìn xấp tiền trong tay anh. 

 

“Không cần đâu.” 

 

Từ Sâm chau mày, im lặng vài giây, rồi lại nói, giọng có phần kìm nén: 

 

“Quan Tình, em đừng nói là vẫn còn giận chuyện phỏng vấn đấy nhé? Anh bây giờ đúng là có chút quyền lực thật, nhưng chính vì thế, anh mới phải bước đi như giẫm trên băng mỏng.” 

 

“Sao em không thể hiểu cho anh một chút?” 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Tôi khép sách lại. 

 

“Em nói không cần là vì Quan Phong không cần thuê nhà nữa – nó đã mua nhà rồi.” 

 

Từ Sâm sững người, lộ rõ vẻ kinh ngạc. 

 

“Mua nhà rồi? Quan Phong lấy đâu ra tiền mua nhà?” 

 

“Bố mẹ em chẳng phải chỉ có chút lương hưu? Trước đây em còn bảo họ luôn trông đợi nó tốt nghiệp đi làm—” 

 

Tôi bỗng ngẩng đầu, im lặng nhìn chằm chằm vào anh. 

 

Anh chợt đối diện ánh mắt tôi, như nhận ra điều gì, biểu cảm trở nên gượng gạo, hắng giọng rồi mới nói tiếp: 

 

“Nó học thạc sĩ, dù không vào được công ty này thì cũng tìm được việc khác thôi mà.” 

 

“Thôi mà, Tình Tình, chúng ta là vợ chồng, là người thân thiết nhất trên đời này.” 

 

“Giờ em còn đang mang thai, đừng vì chuyện nhỏ này mà giận dỗi với anh nữa, được không?”

 

“Em cầm lấy tiền, nó làm sao có tiền mua nhà được chứ?” 

 

“Ban đầu nó không có.”  

 

Tôi chậm rãi nói tiếp : “Nhưng em đã cho nó vay ba mươi vạn. Bây giờ giá nhà đang giảm, đủ để nó mua một căn hộ nhỏ cũ với tiền đặt cọc.” 

 

“Em nói gì cơ?”

 

Từ Sâm lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi: 

 

“Em cho nó vay 300 nghìn? Quan Tình, chuyện lớn như vậy sao em lại tự ý quyết định mà đến giờ mới nói cho anh biết?” 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com