Không Còn Đường Quay Lại

Chương 5



Tôi tựa người ra sau, dựa vào đầu giường, nghiêng đầu nhìn anh. 

 

“Từ Sâm, dạo này anh làm việc mệt quá à? Sao đến cả lời em nói cũng nghe không rõ vậy? 

 

“Em vừa nói rất rõ là cho vay, chứ không phải cho luôn. 

 

“Còn nữa, chuyện này chẳng phải giống hệt chuyện hai năm trước chị gái anh ly hôn, anh đưa cho chị ấy 300 nghìn mua nhà, xong rồi mới nói với em hay sao?” 

 

Sắc mặt anh tối sầm lại: 

 

“Sao mà giống được?” 

 

“Sao lại không giống?” 

 

“Chị anh là bị nhà chồng đuổi ra ngoài không có chỗ ở, mà sau đó anh cũng hỏi ý em rồi, em cũng đồng ý còn gì. 

 

“Còn Quan Phong mới tốt nghiệp, còn trẻ măng, mua nhà có gì mà gấp gáp cơ chứ!” 

 

Tôi chậm rãi gật đầu. 

 

“Đúng, ban đầu Quan Phong suôn sẻ vào làm, thì có thể ở ký túc xá của nhân viên nhà nước, đúng là không cần vội mua nhà. 

 

“Nhưng bây giờ nó bị loại, không có chỗ ở, nên mới quyết định đẩy kế hoạch mua nhà sớm hơn một chút. 

 

“Còn chuyện anh bảo em tự ý quyết định — thì giờ em đang hỏi ý kiến anh đây, không phải sao?” 

 

Từ Sâm đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, miệng há ra như định nói gì đó, nhưng mãi vẫn không thốt thành lời. 

 

“Từ Sâm, em có thể thông cảm cho chị anh. Còn anh — chẳng lẽ không thể thông cảm cho em trai em một lần? 

 

“Hay là… anh nghĩ, trong căn nhà này, em không có quyền được làm chuyện đó?” 

 

Tôi lặng lẽ nhìn anh. 

 

Ba năm yêu nhau, sáu năm làm vợ chồng. 

 

Tôi hiểu anh rất rõ.

 

Phần bản tính bẩm sinh khiến anh, khi đối mặt với tình huống bất ngờ, sẽ để lộ cảm xúc một cách chân thật và đột ngột; 

 

Còn phần tính cách được rèn giũa sau này, lại giúp anh nhanh chóng bình tĩnh lại và đưa ra quyết định lý trí trong thời gian ngắn. 

 

Tiền đã đưa rồi, sự việc cũng đã thành kết cục. 

 

Và rõ ràng, mọi chuyện đều có nguyên nhân. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nguyên nhân bắt đầu từ anh, và được tôi khuếch đại. 

 

Rất công bằng. 

 

Căn phòng ngủ thoáng chốc rơi vào yên lặng. 

 

Từ Sâm đứng trước giường, sắc mặt thay đổi mấy lần rồi trở lại như thường, thậm chí còn nở một nụ cười bao dung. 

 

“Dĩ nhiên rồi, Tình Tình, trong nhà này em đương nhiên có quyền làm chủ. 

 

“Quan Phong là em ruột của em, đâu phải người ngoài. Chuyện lớn trong đời nó, chúng ta cho vay tiền là điều nên làm.” 

 

Tôi khẽ cong môi cười, nhẹ giọng đáp: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Được rồi, em hơi mệt, muốn ngủ sớm. Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.” 

 

Anh im lặng bước ra ngoài, đi đến cửa thì quay đầu lại, ngập ngừng lên tiếng: 

 

“Còn một chuyện nữa anh muốn nói. 

 

“Vợ chồng Thành Hổ muốn mời chúng ta đi ăn, nếu em không muốn đi thì anh đi một mình cũng được.” 

 

“Em đi.”

 



 

Thành Hổ mời cơm tại nhà. 

 

Khi tôi và Từ Sâm đến nơi, anh ta đang quay lưng ngoài ban công, cúi đầu nói năng khúm núm trong một cuộc điện thoại đòi nợ. 

 

Con trai anh ta – Tiểu Hổ – chín tuổi là người mở cửa. 

 

Thấy chúng tôi, nó không chào lấy một tiếng, mặt lạnh như tiền, ôm điện thoại đi thẳng vào phòng. 

 

Thành Hổ quay người lại, trông thấy chúng tôi thì vội vàng chạy ra đón tiếp. 

 

Vừa chào hỏi, vừa thô lỗ quát tháo Thẩm Nhu – lúc ấy đang từ bếp bưng canh nóng ra. 

 

Anh ta mắng cô không có mắt, khách tới rồi mà không biết ra đón. 

 

Thẩm Nhu bị mắng đến run rẩy, canh nóng hổi văng lên tay, lập tức ửng đỏ cả một mảng lớn. 

 

Từ Sâm đập mạnh giỏ quà lên bàn, giọng gắt gỏng: 

 

“Đủ rồi đủ rồi, tôi đến đây để ăn cơm, không phải đến xem cậu mắng phụ nữ đâu!” 

 

Thẩm Nhu mím môi, gắng gượng nặn ra một nụ cười. 

 

“Không sao đâu mà, anh ấy tâm trạng không tốt, em để cho anh ấy xả một chút cũng chẳng mất miếng thịt nào.” 

 

Từ Sâm liếc nhìn tay cô, sắc mặt trầm xuống. 

 

Tôi có phần khó hiểu, không rõ vì sao anh lại quan tâm đến tay cô ấy như vậy. 

 

Thẩm Nhu là một người phụ nữ chăm chỉ và tháo vát.

 

Cô ấy một mình tất bật ra vào, làm một bàn đầy thức ăn. 

 

Trong bữa cơm, Từ Sâm dường như không nhịn được nữa, lên tiếng dạy dỗ Thành Hổ một trận: 

 

“Người ta ngày nào cũng cơm nước phục vụ cậu tận tình, cậu thì không biết quý trọng phúc phần của mình. Sau này đừng có ra tay nữa! Cậu làm vậy là bạo lực gia đình đấy! Người ta có thể kiện cậu, cậu biết không hả?” 

 

Thành Hổ vừa uống rượu vừa gật đầu lia lịa. 

 

Thẩm Nhu lại “phì” cười. 

 

“Thôi đi mà, đàn ông đi làm bên ngoài vất vả, áp lực cũng nhiều, có ra tay cũng là vì không kiềm chế nổi. Hơn nữa, anh ấy không trút giận lên người thân thì trút lên ai chứ? Em mỗi ngày chăm lo cho anh ấy, lo cho gia đình, sống tốt là được, mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi.” 

 

Tôi đang cúi đầu uống canh, nghe xong câu đó bỗng ngẩng phắt lên, nhất thời không dám tin vào tai mình. 

 

Lại nghe thấy bên cạnh, Từ Sâm khẽ thở dài một tiếng gần như không nghe thấy. 

 

Trong tiếng thở dài ấy phảng phất có chút cảm động. 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com