Không Còn Đường Quay Lại

Chương 7



10 

 

Sau khi Quan Phong vào làm việc, em ấy đặc biệt đến tìm tôi một lần. 

 

Chị em chúng tôi rất thân thiết với nhau. 

 

Khi mới năm, sáu tuổi, em ấy đã biết vừa khóc vừa chắn trước mặt tôi khi tôi bị mấy anh chị lớp trên bắt nạt, vừa khóc vừa nói: “Chị, chị chạy trước đi.” 

 

Lần này, em ấy rất lo cho tôi. 

 

“Chị à, chị với anh rể có phải đã cãi nhau không?” 

 

Tôi lắc đầu: 

 

“Không có đâu. Em biết mà, chị của em xưa giờ chẳng giỏi cãi nhau đâu.” 

 

Em cau mày lại. 

 

“Nhưng sao anh rể lại thay đổi ý định đột ngột như vậy? Lại còn chủ động đưa tiền cho em nữa. Em cứ cảm thấy bất an thế nào ấy. Chị à, nếu vì em mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người, thì em thà không nhận công việc này còn hơn.” 

 

Tôi vỗ nhẹ đầu em: 

 

“Thằng ngốc! Có gì mà phải bất an chứ? Cái em nhận được là thứ vốn dĩ em nên có. Giờ chỉ là mọi thứ trở về đúng chỗ mà thôi. Còn mấy đồng tiền đó, ừm, thì coi như là phí bồi thường, chuyện bình thường thôi.” 

 

Quan Phong nghiêm túc nói: 

 

“Chị cứ yên tâm, khoản tiền đó em nhất định sẽ trả lại cho chị. Em không muốn người ta nói chị là kiểu ‘chị gái nuôi em trai bằng mọi giá’.” 

 

Tôi bật cười. 

 

“Nhưng mà rốt cuộc chị đã làm gì vậy? Anh rể đâu phải người dễ đổi ý như thế.” 

 

Tôi nhẹ nhàng đáp: 

 

“Giải quyết vấn đề có rất nhiều cách, đâu nhất thiết phải cãi vã, làm ầm lên. Mèo trắng hay mèo đen, bắt được chuột thì là mèo giỏi, đúng không?” 

 

Một tháng trôi qua, cuộc sống giữa tôi và Từ Sâm vẫn không có gì thay đổi.

 

Thực ra, từ đầu đến cuối chúng tôi chưa từng vì chuyện này mà lật mặt hay cãi nhau. 

 

Mọi sự khác biệt trong cách thể hiện đều nằm gọn trong nhịp điệu và khuôn khổ thường ngày của cuộc sống. 

 

Tựa như một vấn đề bỗng dưng xuất hiện một cách lặng lẽ, rồi cũng lặng lẽ biến mất. 

 

Từ Sâm giảm dần việc qua lại với Thành Hổ, cũng hoàn toàn không nhắc đến Thẩm Nhu nữa, như thể đột nhiên cắt đứt mọi liên hệ với vợ chồng họ. 

 

Anh đi làm đúng giờ mỗi ngày, chăm sóc thai kỳ của tôi rất chu đáo, tỉ mỉ. 

 

Sau ba tháng, khẩu vị của tôi dần tốt lên. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Anh lại bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về thực đơn hàng ngày cho tôi. 

 

Cuộc sống dường như hạnh phúc và yên bình. 

 

Chỉ trừ hai chuyện nhỏ. 

 

Chuyện thứ nhất, là tôi tìm thấy trong túi áo anh một tờ hóa đơn từ tiệm vàng, giá là 28.888 tệ. 

 

Tôi chụp ảnh lại rồi đến thẳng cửa hàng đó. 

 

Nhân viên đưa cho tôi xem hình – đó là một chiếc vòng tay bằng vàng. 

 

“Em nhớ anh ấy, chồng chị đấy. Lúc mua còn nói là để tạo bất ngờ cho vợ nữa cơ. Hai người thật hạnh phúc.” 

 

Chuyện thứ hai xảy ra vào tuần trước. 

 

Xe tôi bị trục trặc nên phải để ở trung tâm 4S sửa chữa, mấy ngày nay đều là Từ Sâm đưa đón. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hôm đó trời mưa như trút nước, tôi đứng chờ anh ở chỗ hẹn suốt 40 phút. 

 

Gọi điện thì máy báo liên tục đang bận. 

 

Khi anh lái xe đến nơi, nửa người tôi đã ướt sũng.

 

“Lúc đó anh nhận được cuộc gọi đột xuất từ cấp trên nên tới trễ. Sao em không bắt xe về?” 

 

“Đường phía dưới không bắt được xe.” – Tôi hắt hơi một cái. 

 

Nhưng hôm qua, khi tôi đến tiệm bánh của bạn mua đồ ngọt, cô ấy lại nói với tôi: 

 

“Hôm trời mưa to đó, xe của chồng cậu đỗ ngay trước cửa tiệm tớ, đỗ gần một tiếng luôn. Tớ còn tưởng trên xe không có ai, ai ngờ sau đó xe bỗng khởi động rời đi. Hóa ra là ngồi trong xe gọi điện thoại cả thời gian đó đấy!” 

 

Tôi sững lại: 

 

“Chuyện đó là mấy giờ vậy?” 

 

“Tầm năm, sáu giờ chiều gì đó.” 

 

Tôi xoay người, nhìn ra phía cửa tiệm. 

 

Chỗ này, cách nơi tôi đứng chờ anh chỉ đúng một khúc quẹo. 

 

Nói cách khác, hôm đó, khi tôi đứng giữa mưa to gió lớn chờ anh suốt 40 phút, anh lại đang ngồi trong xe, ở ngay góc đường kế bên, gọi điện thoại. 

 

Có chuyện gì khẩn cấp đến mức… 

 

Ngay cả việc nhích xe tới một chút để đón tôi cũng không làm nổi sao? 

 

Tối hôm đó, tôi nghe thấy anh đang xem ‘Kỳ Nghỉ Ở Rome’ trong thư phòng, miệng khẽ lẩm bẩm một câu thoại: 

 

“Vì để được bắt tay với em, anh đã phải bắt tay với tất cả mọi người.” 

 

Lúc anh nói câu đó, mắt hơi híp lại. 

 

Trên gương mặt hiện lên một biểu cảm khó gọi thành tên, vừa xa xăm vừa khó hiểu.

 

11 

 

Tôi nhớ lại ngày thứ tư trong đợt đào tạo tại trường cũ. 

 

Hôm đó, tôi đến hồ nhân tạo, ngồi một mình ở đó rất lâu. 

 

Nhìn mặt hồ lấp lánh gợn sóng dưới ánh nắng. 

 

Tôi do dự, bước đi qua lại. 

 

Giữa chừng, mẹ gọi điện đến. 

 

“Tình Tình, chân mẹ không tiện nên không thể đến chăm con được. 

 

“Mang thai phải giữ tâm trạng tốt, ăn được gì thì cố ăn nhiều một chút, nhớ là mọi thứ đều vì đứa trẻ.” 

 

Mẹ vừa cúp máy, thì đến lượt mẹ chồng gọi. 

 

“Tình Tình, giờ con cần bồi bổ cơ thể, mẹ với ba của Từ Sâm đang chuẩn bị đến chăm sóc con. 

 

“Con muốn ăn gì cứ nói trước để mẹ chuẩn bị sẵn!” 

 

Cùng lúc đó, như thể đã hẹn nhau từ trước, Từ Sâm gửi tin nhắn hỏi tôi: 

 

“Có cần anh đến đón em không?” 

 

Tôi lặng lẽ lướt lên xem lại từng tin nhắn cũ, tay nhẹ nhàng xoa bụng. 

 

Trước khi rời hồ nhân tạo, tôi trả lời anh một chữ: “Được.” 

 

...... 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com