Không Còn Đường Quay Lại

Chương 8



Từ Sâm có những điểm tốt của anh. 

 

Thông minh, vững vàng, biết chịu khổ, sẵn sàng kiên trì tiến về phía trước vì mục tiêu. 

 

Quan trọng hơn cả là — anh có tương lai. 

 

Điểm này, vô cùng quan trọng. 

 

Còn những khuyết điểm của anh...

 

Tôi từng cho rằng những khuyết điểm của anh phần lớn đến từ tính cách bẩm sinh. 

 

Ví dụ như ích kỷ, nóng nảy, hư vinh... 

 

Nhưng đó vốn là bản tính con người, ngay cả tôi cũng có. 

 

Chỉ cần biết kiểm soát hợp lý, đối diện bằng lý trí, thì những điều đó không đủ để cản trở một đời người. 

 

Nhưng bây giờ. 

 

Tôi nghĩ có lẽ mình nên cân nhắc thêm một tầng nữa. 

 

Dù sao thì, môi trường đã thay đổi rồi. 

 

Lần đầu tiên, anh đứng ở một vị trí cao mà cả đời mình chưa từng đạt tới. 

 

Môi trường mới sẽ phát sinh vấn đề mới. 

 

Vấn đề mới – thì phải có cách giải quyết mới. 

 

Đời người mà, ai cũng đang dò dẫm bước qua sông, tay lần từng viên đá dưới chân. 

 

Chỉ là tôi không ngờ rằng— 

 

Những khúc quanh và vẻ hùng tráng của số phận, lại mở ra theo một cách bất ngờ đến vậy. 

 

Không kịp đề phòng. 

 

Nó sẽ tuôn trào như nước lũ.

 

12 

 

Hôm trước ngày lấy lại xe, tôi đến họp ở Hội Liên hiệp Phụ nữ thành phố. 

 

Vì tan họp sớm nên tôi tự bắt xe về nhà. 

 

Trên cầu vượt, chiếc xe tôi ngồi bị một chiếc xe tải tông mạnh từ phía sau, cả xe lật nhào liên tiếp, chỉ khi đ.â.m vào trụ cầu mới chịu dừng lại. 

 

Trước khi ngất đi, tôi thấy tài xế đang vùng vẫy tìm cách thoát ra ngoài. 

 

Không biết đã bao lâu trôi qua, giữa tiếng ồn ào huyên náo, tôi dần dần tỉnh lại. 

 

Bên ngoài rất hỗn loạn, có mấy chiếc xe bị liên lụy, nhưng xe tôi là nghiêm trọng nhất. 

 

Tôi cảm thấy bụng âm ỉ đau. 

 

Đang hoảng loạn thì xe cứu thương hú còi lao đến. 

 

Qua cửa kính, tôi thấy tài xế taxi đang nói chuyện với nhân viên y tế, tay chỉ về phía tôi. 

 

Nhân viên lập tức chạy về phía tôi. 

 

Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, thì bất ngờ nhìn thấy Từ Sâm. 

 

Anh đang chặn nhân viên y tế lại. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Vẻ mặt nghiêm trọng, lớn tiếng nói điều gì đó. 

 

Âm thanh vang dội, rành rọt lọt vào tai tôi: 

 

“Cứu đứa bé trước!” 

 

“Tôi yêu cầu các người, hãy cứu đứa bé trước!” 

 

Phía sau anh, là gương mặt đầy lo lắng của Thẩm Nhu. 

 

Tiểu Hổ đang òa khóc trong vòng tay cô, m.á.u chảy ở bắp chân. 

 

......

 

Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trong bệnh viện. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Bác sĩ dịu dàng nói với tôi: 

 

“May là chị có ý thức thắt dây an toàn, chỉ bị xây xát nhẹ ở trán thôi. 

 

“Bây giờ tỉnh lại rồi thì không sao nữa rồi.” 

 

“Còn đứa bé thì sao?” – Tôi đưa tay sờ bụng mình. 

 

“Không có vấn đề gì lớn, chỉ cần theo dõi thêm.” 

 

Tôi im lặng một lúc, rồi lại hỏi: 

 

“Những người bị thương trong vụ tai nạn lần này… đều được chuyển đến đây à?” 

 

“Đúng vậy.” 

 

Sau khi bác sĩ rời đi, tôi xuống giường. 

 

Lần lượt nhìn vào từng phòng bệnh, cuối cùng, ở căn phòng trong cùng cuối hành lang, tôi thấy được người mình đang tìm. 

 

Trên giường, Tiểu Hổ nằm ngủ, một chân bó bột. 

 

Thẩm Nhu ngồi bên cạnh, lau nước mắt, trông tội nghiệp đến đáng thương. 

 

“Anh Sâm, may mà hôm nay có anh… Nếu không, trong tình huống như vậy, em thật sự không biết phải làm sao nữa!” 

 

Từ Sâm đứng cạnh cô ta, giơ tay lên định xoa đầu cô, vẻ mặt đầy kìm nén. 

 

Nhưng như có điều gì đó ngăn lại, tay anh dừng lơ lửng giữa không trung. 

 

Thẩm Nhu nhìn thấy tay anh, gương mặt khẽ ửng đỏ.

 

Một lúc sau, giọng nói nhỏ nhẹ của Thẩm Nhu vang lên. 

 

“Anh Sâm, anh tốt với em như vậy… em cam tâm tình nguyện.” 

 

Từ Sâm mím môi thật chặt. 

 

“Khách sáo gì chứ, đều là bạn bè, anh nên làm vậy.” 

 

Thẩm Nhu cúi đầu, để lộ chiếc gáy trắng nõn, giọng nói mềm mại như nước. 

 

“Không đâu, chưa từng có ai tốt với em như thế cả. Anh Sâm, em đều nhớ hết trong lòng.

 

“Lần đó em chỉ thử hỏi xem anh có thể giúp cháu em không, ai ngờ anh đồng ý ngay.

 

“Em thật sự không ngờ… Anh lại đặt em lên trước cả chị dâu.

 

“Tuy rằng như vậy là không đúng… nhưng em… em thật sự rất cảm động!” 

 

“Hôm đó trời mưa lớn, em chỉ hơi sợ một chút, vậy mà anh cũng không lái xe đi nữa, cứ dừng xe giữa đường ngồi trò chuyện với em suốt một tiếng đồng hồ.” 

 

“Còn hôm nay, xảy ra tai nạn, em chẳng biết gọi ai, chỉ biết gọi cho anh, ai ngờ anh lại đến nhanh đến thế.” 

 

“Mệnh em khổ lắm, từ nhỏ nhà đã trọng nam khinh nữ, kết hôn rồi thì bị Thành Hổ đánh chửi suốt…

 

“Đây là lần đầu tiên em cảm nhận được cảm giác được ai đó chở che.” 

 

Vừa nói, cô vừa nắm lấy tay Từ Sâm, đặt lên mặt mình. 

 

Từ Sâm không hề kháng cự. 

 

“Anh Sâm… thật ra em vẫn luôn nhớ cái đêm hai tháng trước.

 

“Hôm đó mình cùng từ quê Thành Hổ đi ra huyện, Thành Hổ ngủ khò ở ghế phụ, còn em với anh bị hành lý chen chật ních, không còn chỗ, nên phải ngồi sát nhau...” 

 

“Em nhìn là biết… anh nhịn rất khổ sở. Em biết, chị dâu đang mang thai, chắc anh cũng đã rất lâu rồi không có... Cho nên em mới đưa tay, dùng tay...” 

 

“Anh nhớ.” 

 

Từ Sâm bất chợt mở miệng: 

 

“Đêm đó trên núi rất tối… tay em thì trắng… Anh chưa từng thấy bàn tay nào trắng đến vậy…” 

 

Thẩm Nhu càng đỏ mặt, xấu hổ: 

 

“Anh Sâm, em chỉ giúp anh một lần như vậy thôi, không ngờ anh lại đối xử với em tốt đến mức này… Trong lòng em thật sự cảm thấy áy náy.” 

 

Từ Sâm im lặng một lúc, rồi khàn giọng nói: 

 

“Một lần… còn hơn rất nhiều lần.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com