Chương 1: Trở Về Quá Khứ
Tiêu Linh Vũ không thể tin vào mắt mình. Thân thể nhỏ bé không còn sự sống nằm trước mặt cô... là con trai cô.
"Không!" Tiêu Linh Vũ quỳ gối bên giường bệnh, ôm mặt bật khóc nức nở.
Giọng cô tràn đầy vẻ không tin nổi, đau đớn, tuyệt vọng, và một cảm giác tội lỗi không thể gột rửa.
Mới chỉ năm năm kể từ khi đứa trẻ chào đời. Ngoại trừ lần liếc mắt nhìn nó khi mới sinh ra, Tiêu Linh Vũ hầu như chưa từng quan tâm đến con trai mình.
Bốp! Một tiếng tát vang dội xé toang bầu không khí u ám.
“Mẹ!” Một thanh niên trẻ kinh hãi kêu lên.
Ngay sau đó, một người phụ qnữ trung niên giận dữ mắng lớn: “Khóc, khóc, suốt ngày chỉ biết khóc! Tiêu Linh Vũ, bây giờ khóc còn có ích gì? Sau khi Tiểu Đồng ra đời, con đã từng quan tâm đến nó chưa? Khi nó đói mà khóc, con ở đâu? Khi nó tập đi rồi ngã, con ở đâu? Nhưng mấy chuyện đó vẫn chưa là gì!”
“Năm năm qua, con có biết Tiểu Đồng nhớ mẹ nó đến thế nào không? Nó mong mỏi mẹ đến nhường nào không? Thế mà con không thèm dành nổi một chút thời gian để ôm lấy nó!”
Người phụ nữ nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi, rồi gào lên: “Tiểu Đồng đáng thương của bà… cháu trai đáng thương của bà… Sao con có thể bỏ lại bà như vậy? Lương tâm của con đâu rồi hả? Không phải con nói thương bà ngoại nhất sao? Cháu ngoan của bà…”
Bà chỉ tay về phía Tiêu Linh Vũ, mắng tiếp: “Con làm mẹ thất bại đến mức này sao? Không chăm sóc con trai từ khi nó sinh ra, giờ thì khóc lóc thảm thiết, con đang diễn kịch cho ai xem đây?”
Chàng trai trẻ, Tiêu Linh Dạ - em trai của Tiêu Linh Vũ - cũng buồn bã không kém. Cậu cố gắng khuyên nhủ mẹ mình: “Mẹ à, mẹ bình tĩnh lại đi. Hơn nữa, chị cả đã rất hối hận và đau lòng vì chuyện của Tiểu Đồng rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong mắt người phụ nữ lộ ra vẻ đau lòng, nhưng bà vẫn tức giận nói: “Hối hận gì chứ! Mẹ chỉ thấy con bé đang giả tạo thôi!”
Tiêu Linh Dạ không biết phải an ủi thế nào cho cả người mẹ đang giận dữ lẫn người chị đang đau khổ. Cậu chỉ có thể thở dài mà nói: “Mẹ, chị à, hai người đừng như thế nữa... để cho Tiểu Đồng được yên nghỉ!”
…
Tháng ba lẽ ra phải là thời điểm đầy nắng và ấm áp. Thế nhưng trời lại mưa triền miên, cơn mưa xám xịt phủ lên cả thành phố một lớp màn lạnh giá.
Tiêu Linh Vũ tỉnh dậy trong cơn mê man. Khi từ từ mở mắt ra, cô lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Team Hạt Tiêu
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô bối rối cực độ.
Khi ý thức dần quay lại, cảm giác tức giận và xấu hổ cũng ùa về.
“Ồ, em tỉnh rồi à? Không tệ đâu, còn là lần đầu tiên cơ đấy.”
Đúng lúc đó, một giọng đàn ông trầm ấm và cuốn hút vang lên bên tai cô.
Tiêu Linh Vũ giật mình khi nghe thấy giọng nói ấy.
Giọng nói này…
Cô sẽ không bao giờ quên được trong đời! Làm sao có thể như vậy được? Sao lại là hắn!