Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài

Chương 2



Sự hoảng loạn lan ra trong lòng cô. Ngọn lửa phẫn nộ bùng lên. Chẳng lẽ hắn đã bắt cóc mình? Hắn đã phát hiện ra thân phận thật sự của Tiểu Đồng? Giờ Tiểu Đồng c.h.ế.t rồi, hắn đến để báo thù mình? Hắn bắt cóc mình ngay trong tang lễ của Tiểu Đồng sao?

 

Sự thật như một cú đ.ấ.m trời giáng giáng mạnh vào tim Tiêu Linh Vũ. Cái c.h.ế.t của Tiểu Đồng đã rút cạn sinh khí trong cô. Cô không còn muốn sống nữa.

Team Hạt Tiêu

 

“Có chuyện gì sao?” Cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của cô, người đàn ông kia hứng thú hỏi. Trong bóng tối, một nụ cười ma mị hiện lên trên gương mặt điển trai. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn quan tâm đến một người phụ nữ, mà lại là người do người khác tặng cho hắn.

 

Nỗi tuyệt vọng nuốt trọn Tiêu Linh Vũ. Cô mặc kệ, không còn chống cự. Khi đã mất hết ý chí sống, cô để mặc hắn làm gì thì làm…

 



 

Bầu trời dần bừng sáng, ánh mặt trời rọi vào giường. Trên chiếc giường lớn, một cánh tay trắng ngần thò ra ngoài tấm chăn, một mái tóc đen như thác đổ che gần kín gương mặt chủ nhân.

 

Cuối cùng, có một tiếng rên nhẹ vang lên dưới lớp chăn. Gương mặt bị che khuất từ từ lộ ra.

 

Một gương mặt nhỏ nhắn, đường nét tinh xảo, làn da trắng như ngọc. Đôi mắt sâu thẳm ẩn dưới hàng mi dày, mang theo ánh sáng lấp lánh như chứa cả vũ trụ trong đó.

 

Tiêu Linh Vũ giơ tay che ánh sáng chói mắt. Cô từ từ thích nghi với độ sáng. Trong mắt vẫn hiện lên vẻ mơ hồ, bối rối.

 

Theo thói quen, cô quay đầu nhìn sang tủ đầu giường để xem đồng hồ báo thức, nhưng khi ánh mắt chạm vào chiếc bình sứ đắt tiền và những vật trang trí xa hoa trên tủ đầu giường, đầu óc cô bỗng bừng tỉnh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đây là đâu?

 

Đó là câu hỏi đầu tiên nảy ra trong đầu cô. Ngay sau đó, một suy nghĩ khác lập tức ập đến. 

 

Tiểu Đồng!

 

“Tiểu Đồng!” Cô bật dậy, kéo chăn ra khỏi người và lao xuống giường.

 

Ngay khi chân chạm đất, bụng và phần hạ thể liền đau nhói. Những hình ảnh mơ hồ của giấc mộng đêm qua dội về. Không, đó không phải là mơ!

 

Đôi mắt cô mở to kinh hãi. Cô thì thầm: “Hắn đã quay lại? Là vì hắn biết chuyện của Tiểu Đồng sao?”

 

Tâm trí Tiêu Linh Vũ rối loạn, nhưng cô chắc chắn một điều, người đàn ông đó đã đến tìm Tiểu Đồng.

 

Không, mình không thể để hắn quấy rầy Tiểu Đồng! 

 

Cô biết con người hắn, loại người đó chẳng ngại gì việc động đến cả một nấm mồ. Nghĩ đến đó, cô vừa giận dữ, vừa hoảng loạn, vừa sợ hãi.

 

Tiêu Linh Vũ đảo mắt nhìn quanh căn phòng với ánh mắt đầy bất an. Một cảm giác quen thuộc kỳ lạ trỗi dậy. 

 

Tại sao nơi này lại quen thuộc như vậy?