Lời nói của Tiêu Linh Vũ khiến tất cả mọi người c.h.ế.t lặng.
Cô nói vậy là có ý gì?
Là Trần Nhiên đã sắp đặt người đàn ông kia ngủ với Tiêu Linh Vũ ư? Làm sao có thể chứ?
Trần Nhiên cũng kinh ngạc không kém, một tia hoảng loạn vụt qua ánh mắt hắn.
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, rồi cố giữ bình tĩnh, gượng cười nói:
“Vũ Nhi, em… em đang nói gì vậy? Đừng nói nhảm nữa.”
Sau đó, như vừa nghĩ ra điều gì, hắn tỏ vẻ nhẹ nhõm rồi dịu giọng:
“Em đang nói những lời này vì giận anh đúng không? Anh hiểu mà.”
Tiêu Linh Vũ suýt bật cười vì độ trơ tráo của hắn, nhưng cô không tức giận, ngược lại còn cười lớn:
“Trần Nhiên, anh và cô Triệu đây biết rõ tôi có nói nhảm hay không!”
Không để Trần Nhiên kịp phản ứng, Tiêu Linh Vũ quay sang liếc nhìn Triệu Văn Mạn, rồi nghiêm giọng quay lại nhìn Trần Nhiên:
“Tối hôm qua, tôi nhận được cuộc gọi từ giám đốc Lý của phòng marketing. Anh ta bảo tôi cùng đến khách sạn Marriott để tiếp một vị khách quan trọng. Công ty đang cố gắng ký hợp đồng với đối tác này, nên tôi được yêu cầu tiếp đãi chu đáo.”
Một người trong đám đông thắc mắc:
“Nhưng cô làm ở phòng nhân sự mà? Sao giám đốc Lý lại nhờ cô hỗ trợ?”
Chuyện này không hợp lý chút nào. Đây là một công ty lớn, nguyên tắc cơ bản là không can thiệp vào công việc của phòng ban khác. Nếu khách hàng này thuộc phòng marketing, thì tại sao lại điều người của phòng nhân sự đến tiếp? Không lẽ phòng marketing không còn ai đủ năng lực?
Ngay lập tức, mọi ánh mắt nghi ngờ đổ dồn về phía giám đốc phòng marketing - Lý Quý.
Lý Quý không ngờ ngọn lửa lại bén tới mình. Nhưng dù sao đi nữa, anh ta cũng tuyệt đối không thể thừa nhận.
Anh ta liếc nhìn Triệu Văn Mạn, thấy cô ta khẽ gật đầu, anh ta lập tức thay đổi thái độ, nghiêm giọng nói:
“Tiêu Linh Vũ, cô đừng đổ oan cho tôi! Chính cô là người chủ động xin đi cùng để gặp khách hàng, cô nói mình muốn làm quen vì vị khách đó rất giàu. Mọi người nghe rõ rồi chứ?”
Lý Quý đảo mắt nhìn xung quanh, thấy nhiều người bắt đầu nhìn Tiêu Linh Vũ bằng ánh mắt khinh bỉ, anh ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta tiếp tục diễn:
“Tôi không biết cô làm sao mà biết được tôi có hẹn gặp khách, nhưng cô đến van xin tôi cho đi cùng, cô còn nói làm vậy là vì muốn giúp phó giám đốc Trần. Vì nể mặt anh ấy, tôi mới miễn cưỡng đồng ý và gọi cho cô trước khi đi.”
Lý Quý diễn rất đạt vai người bị hại, anh ta chỉ tay vào Tiêu Linh Vũ, lớn tiếng:
“Thế mà giờ cô lại quay sang đổ tội cho tôi?”
Anh ta quay sang đám đông, ra vẻ đau khổ:
“Nếu mọi người muốn biết sự thật, thì để tôi kể chuyện đã xảy ra cho mọi người biết. Sau khi gặp khách hàng và biết ông ta là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, cô ta lập tức động lòng. Cô ta bảo tôi rút lui vì cô ta sẽ chốt vị khách đó, tôi vì tin tưởng phó giám đốc Trần nên mới đồng ý. Nhưng tôi không ngờ cô ta lại bỏ thuốc vị khách kia rồi vào khách sạn với ông ấy! Tôi nghĩ không cần nói thêm mọi người cũng hiểu chuyện gì xảy ra tiếp theo rồi.”
Lời này dường như giải thích trọn vẹn những bức ảnh bị phát tán trong nhóm công ty. Nghe xong, mọi người bắt đầu đứng về phía Lý Quý và tin câu chuyện của anh ta mà không kiểm chứng gì.
“Tiêu Linh Vũ, cô thật không biết xấu hổ. Muốn trèo cao thì cũng phải có giới hạn chứ? Giờ làm ra chuyện bại hoại như vậy rồi còn muốn vu oan cho người khác, thật đáng khinh!”
“Đúng rồi! Ảnh chụp rõ ràng như vậy, bằng chứng đầy đủ, cô còn mặt mũi nào mà nói mình bị hại?”
“Cô đúng là đồ đàn bà trơ trẽn nhất thế gian! Có chứng cứ, có nhân chứng, còn gì để biện minh nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
…
Tiêu Linh Vũ chợt cảm thấy như quay lại kiếp trước. Khi đó, cô cũng bị chửi rủa, bị nhục mạ, tâm trí cô gần như sụp đổ vì không biết phải phản bác ra sao.
Nhưng lần này…
Tiêu Linh Vũ nhìn những gương mặt xấu xí và độc ác quanh mình, rồi bật cười.
“Mắt mấy người mù hết rồi sao? Tôi bỏ thuốc ông ta? Nhìn kỹ bức ảnh đó đi, ông ta có vẻ gì là bị chuốc thuốc không? Chính tôi mới là người bị ông ta bế lên! Vậy ai mới là người bị chuốc thuốc?”
Giọng cô lạnh lùng:
“Tôi suýt nữa đã bị hy sinh cho tên đàn ông ghê tởm đó. May mà tôi thoát được, nếu không thì kế hoạch của bọn họ đã thành công rồi. Phó giám đốc Trần, anh phải đứng ra bảo vệ tôi chứ!”
Sắc mặt Trần Nhiên lập tức thay đổi. Hắn gầm lên tức giận:
“Đủ rồi, Tiêu Linh Vũ! Em quá đáng lắm rồi! Làm gì cũng được, nhưng đừng lấy danh nghĩa tình yêu để phá hoại sự nghiệp người khác. Em mất mặt rồi, giờ lại còn muốn kéo anh theo? Em khiến anh rất thất vọng về em! Anh đã làm gì sai mà em phải hại anh như vậy? Không yêu nữa thì chia tay, sao lại dùng cách đê tiện này để bôi nhọ anh?”
Tiêu Linh Vũ khinh thường cười:
“Tôi thật sự phải vỗ tay cho khả năng diễn xuất của anh đấy. Trần Nhiên, tôi đã quen anh 10 năm, không ngờ anh lại tàn nhẫn đến vậy. Vì lợi ích bản thân mà sẵn sàng vứt bỏ mối tình 10 năm. Nếu nói về thất vọng và nhục nhã, người nên cảm thấy điều đó là tôi!”
Câu cuối cùng cô gần như gằn lên từng chữ.
Team Hạt Tiêu
Đúng là tôi mù nên mới yêu tên khốn này suốt 10 năm!
Chính vì Trần Nhiên, kiếp trước cô mất con, mất luôn cả mạng. Nhưng đời này, cô sẽ không lặp lại sai lầm nữa!
Đám đông vẫn không hiểu được nỗi đau của cô. Họ tiếp tục đứng về phía Trần Nhiên, cho rằng Tiêu Linh Vũ đang điên cuồng và vu khống người khác.
Lý Quý định xen vào để mắng cô thêm lần nữa, nhưng Tiêu Linh Vũ đột nhiên nói to:
“Trần Nhiên, anh đã ở bên cô Triệu kia bao lâu rồi? Tôi chắc hai người đã làm đủ chuyện, chỉ thiếu mỗi lễ đính hôn thôi nhỉ?”
Câu nói khiến Trần Nhiên như ngừng thở. Con ngươi hắn co rút lại, sắc mặt tái nhợt.
Ngay cả Triệu Văn Mạn, người từ nãy giờ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh cũng chấn động. Khuôn mặt cô ta lập tức biến sắc.
Cả hai đều không ngờ Tiêu Linh Vũ lại biết chuyện này!
Cô ta biết từ khi nào? Biết đến đâu rồi? Cả Trần Nhiên và Triệu Văn Mạn đều không dám hỏi.
Trần Nhiên vừa định lên tiếng quát mắng thì Tiêu Linh Vũ đã nói tiếp:
“Anh muốn đính hôn với cô ta, nhưng tôi lại là vật cản. Nếu anh chia tay tôi rồi công khai với Triệu Văn Mạn, thiên hạ sẽ bàn tán. Người ta đâu có ngu, họ sẽ nói anh bỏ bạn gái lâu năm để trèo cao. Cho nên, để giữ danh tiếng, anh không ngần ngại hủy hoại tôi. Thậm chí anh còn muốn đi xa hơn, anh định g.i.ế.c tôi để diệt khẩu!”
Tiêu Linh Vũ phẫn nộ chất vấn:
“Trần Nhiên, tôi đã làm gì sai với anh? Sao anh lại có thể độc ác đến thế? Chỉ vì tiền tài và địa vị mà anh sẵn sàng hi sinh cả tôi?”
Mọi người c.h.ế.t lặng vì cú xoay chuyển tình thế này.
Không ai dám nói gì, vì chuyện này còn liên quan đến con gái của chủ tịch hội đồng quản trị.