Sau khi khiến tất cả mọi người kinh ngạc, Tiêu Linh Vũ quay sang Lý Quý, mỉm cười lạnh lùng rồi nói:
“Giám đốc Lý, anh nói tôi chuốc thuốc tên đầu heo đó sao? Thật không may cho anh, tôi có bằng chứng chứng minh chính anh và tên đầu heo kia đã chuốc thuốc tôi đấy!”
Tiêu Linh Vũ gọi Lý Viễn Phát là đầu heo vì gã đàn ông đó trông chẳng khác gì một con heo.
Khi Trần Nhiên và Lý Quý nghe xong, lông mày họ khẽ giật. Tuy nhiên, Trần Nhiên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tỏ ra thất vọng cực độ:
“Tiêu Linh Vũ, em đã thừa nhận phản bội anh rồi còn chưa đủ sao? Tại sao còn muốn kéo theo người vô tội? Anh thật sự nhìn nhầm em rồi, anh từng nghĩ em là người dịu dàng, hiền lành, không ngờ em lại bịa chuyện vu khống người khác để bao che cho sai lầm của mình. Anh thật sự quá thất vọng về em!”
Tiêu Linh Vũ không hề d.a.o động, chỉ nhìn Trần Nhiên bằng ánh mắt khinh thường, trên môi nở nụ cười chế giễu sâu cay.
Không tốn thêm thời gian, cô tuyên bố thẳng thừng: “Tôi đã gọi cảnh sát rồi!”
Câu nói khiến tất cả mọi người im bặt.
Gọi cảnh sát? Chẳng lẽ bên trong có ẩn tình mà họ chưa biết?
Những người ngoài cuộc thì ngơ ngác, còn những kẻ biết rõ chân tướng thì sắc mặt chợt thay đổi.
Trần Nhiên và Lý Quý không giấu nổi vẻ kinh ngạc, trố mắt nhìn Tiêu Linh Vũ.
Triệu Văn Mạn đang ngồi một bên, lập tức nhíu mày, cúi đầu nhìn điện thoại, ngón tay nhanh chóng gõ lên màn hình như đang gửi tin nhắn cho ai đó.
Cô ta hỏi: “Hôm nay có ai gọi báo án không?”
Đầu dây bên kia trả lời cộc lốc: “Tiểu thư, ngày nào chả có người báo án!”
Triệu Văn Man lạnh giọng: “Đừng nói nhảm. Tôi hỏi vụ cụ thể sáng nay cơ!”
Cô ta chuyển khoản 2 nghìn tệ sang đối phương, ngay lập tức bên kia gửi lại emoji cười toe toét: “Cảm ơn tiểu thư đã tài trợ. Hôm nay đúng là có một người phụ nữ gọi báo án, nói bị chuốc thuốc. Cô ấy tố cáo Lý Quý, giám đốc bộ phận marketing của công ty Huy Khánh và Lý Viễn Phát, tổng giám đốc của tập đoàn Hồng Phát.”
Sắc mặt Triệu Văn Mạn lập tức tái mét, giận dữ gõ lại: “Tại sao không nói sớm?”
Lý Quý có thể bỏ được bất cứ lúc nào, vì dễ thay thế, nhưng Lý Viễn Phát lại là khách hàng lớn của tập đoàn Huy Khánh, không thể để mất được. Nếu vì con tiện nhân Tiêu Linh Vũ mà đắc tội với Lý Viễn Phát thì hậu quả khó lường.
Gương mặt Triệu Văn Mạn lúc này trở nên cực kỳ khó coi. Cô ta trút giận lên đối phương, nhưng người kia cũng bực mình vì bị trách móc. Hắn gửi lại emoji cười nhếch mép, kèm dòng tin:
“Triệu tiểu thư à, trí nhớ cô kém quá. Tôi mời cô ăn cơm mấy lần, lần nào cũng bị từ chối, tôi đành nghĩ là cô khinh tôi. Dù sao tôi cũng chỉ là phó đồn trưởng của một đồn cảnh sát nhỏ, biết thân biết phận.”
Triệu Văn Mạn nghiến răng giận dữ, đang định nhún nhường xin lỗi thì đối phương gửi tiếp:
“À mà này, cảnh sát sắp đến công ty các người rồi đấy! Tôi phải vào họp tiếp đây!”
Sau đó hắn cắt liên lạc. Cô ta gọi hay nhắn thế nào cũng không có hồi âm.
Triệu Văn Mạn siết chặt điện thoại, ánh mắt đầy tức giận. Nhưng chưa kịp làm gì thì hai cảnh sát đã bước vào văn phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một người lên tiếng hỏi to:
“Ai là giám đốc bộ phận marketing Lý Quý?”
Cảnh sát xuất hiện khiến đám đông xôn xao. Họ bắt đầu nghi ngờ liệu Tiêu Linh Vũ có thật sự nói dối như trước giờ họ vẫn nghĩ hay không?
Nếu cảnh sát đã đến thì chẳng lẽ chuyện cô bị chuốc thuốc là sự thật? Là Lý Quý thật sự làm?
Ánh mắt mọi người chuyển sang nhìn Lý Quý với vẻ hoài nghi.
Thực ra, Lý Quý chẳng có thù oán gì với Tiêu Linh Vũ. Nếu hắn cần một cô gái tiếp khách, bộ phận marketing đâu thiếu gì người đẹp. Tại sao lại chọn nhân viên phòng nhân sự, người ai cũng biết là bạn gái của Trần Nhiên?
Khi thấy cảnh sát tiến lại, mặt Lý Quý tái nhợt, hoảng sợ lùi lại hai bước, suýt nữa muốn bỏ chạy.
Tiêu Linh Vũ bình thản chỉ tay về phía hắn:
“Các anh cảnh sát, anh ta chính là Lý Quý, giám đốc bộ phận marketing!”
Team Hạt Tiêu
Một viên cảnh sát nói: “Lý Quý, chúng tôi nhận được tố cáo rằng anh đã chuốc thuốc một người phụ nữ tại khách sạn Marriott. Mời anh về đồn để phối hợp điều tra!”
Lý Quý ấp úng, tái mặt:
“Anh… cảnh sát, tôi… tôi không làm! Có lẽ các anh nhầm người rồi, có ai đó đang vu oan cho tôi!”
Cảnh sát vẫn nghiêm túc:
“Bị oan hay không, chúng tôi sẽ làm rõ tại đồn. Nếu anh thật sự vô tội, sẽ được thả ra, nhưng hiện tại, mời anh đi theo chúng tôi!”
Lý Quý vốn có tật giật mình, lập tức quay người, hoảng loạn nhìn về phía Triệu Văn Mạn cầu cứu:
“Tiểu thư, cô phải cứu tôi! Tôi chỉ làm theo chỉ thị của cô, mới gọi Tiêu Linh Vũ tới khách sạn để tiếp Lý Viễn Phát. Cô không thể bỏ mặc tôi lúc này!”
Câu nói đó khiến cả phòng c.h.ế.t lặng.
Không ngờ tiểu thư của tập đoàn, Triệu Văn Mạn cũng dính líu vào chuyện này.
Theo lời Lý Quý, người đứng sau vụ chuốc thuốc là Triệu Văn Mạn. Vậy ra, tất cả đều là âm mưu của cô ta?
Mọi người bàng hoàng, không dám tưởng tượng hậu quả.
Triệu Văn Mạn không ngờ Lý Quý, người vốn kín tiếng lại ngu ngốc đến vậy. Cô ta còn đang tính cách rút khỏi liên can thì hắn đã tự bán đứng cô ta trước mặt mọi người. Cơn giận bùng lên, cô ta trừng mắt ra hiệu cho hắn im miệng, nhưng Tiêu Linh Vũ đã lên tiếng:
“Phải rồi, Triệu tiểu thư, tại sao cô lại muốn hại tôi, một nhân viên nhỏ bé của phòng nhân sự? Tại sao cô ra lệnh cho giám đốc Lý chuốc thuốc tôi?”
Cô không chờ câu trả lời mà lớn giọng tuyên bố, cho cả công ty nghe rõ:
“Là vì cô để mắt đến Trần Nhiên, bạn trai của tôi đúng không? Cô muốn giành anh ta từ tay tôi, nên phải bôi nhọ danh tiếng tôi để quan hệ của hai người có thể công khai?”
Lời của Tiêu Linh Vũ như nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng người.
Chẳng lẽ… đó là sự thật?
Mọi người không ai dám nói, nhưng trong lòng đều không khỏi tự nghi vấn.