Lục Ngọc thẫn thờ cả buổi, cuối cùng đành chấp nhận sự thật mình đã xuyên vào một cuốn sách. Cô nhìn người đàn ông xa lạ, tuấn tú đang nằm trên giường, không khỏi cảm thấy bối rối.
Nhớ lại tình tiết trong sách, đêm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, nhưng hai người họ lại không hề "viên phòng", chỉ mặc nguyên quần áo mà ngủ qua đêm.
Mối hôn sự này, xét theo mọi lẽ, cô là người "trèo cao". Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Mà sinh viên ở thập niên 70 thì quý giá như vàng mười, năm đó khi anh thi đỗ đại học, cả thôn đều náo động, tiếng tăm vang dội không hề kém cạnh cảnh ghi tên lên bảng vàng thời phong kiến.
Phó Cầm Duy là con trai út trong nhà, dung mạo vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều mơ ước được gả cho anh.
Phạm Khắc Hiếu
Nhưng Lục Ngọc lại là người gả thay. Nhìn thấy trời đã hửng sáng, cô biết chuyện hoang đường này rồi sẽ bị bại lộ.
Ở cái thôn làng vẫn còn bảo thủ này, chuyện đổi cô dâu có thể gây chấn động lớn. Bởi lẽ, người mà Phó Cầm Duy muốn cưới vốn dĩ là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều làm văn thư trong thôn, tuy chức vụ không lớn nhưng cũng được coi là một cán bộ, đủ để nở mày nở mặt.
So với đó, cha mẹ của Lục Ngọc chỉ là những người nông dân bình thường, cả đời lam lũ.
Đặt điều kiện của hai bên cạnh nhau, nhà họ Phó dĩ nhiên sẽ ưu ái bên nhà Lục Kiều hơn.
Trong sách viết, sau khi trời sáng, sự việc bại lộ, cha mẹ Lục Ngọc bị dân làng chửi rủa thậm tệ. Người cha thành thật cả đời không chịu nổi việc bị người khác xỉa xói, không được mấy ngày liền lặng lẽ tìm đến cái c.h.ế.t bằng than.
Chỉ vì một mối hôn sự ồn ào đến mức tan nhà nát cửa như vậy, quả thực là không đáng chút nào.
Lúc này, Lục Ngọc lại có chút phẫn nộ, cảm thấy thật sự quá oan ức!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đêm trước ngày cưới, bà nội và bác gái đã đến nhà cầu xin cha mẹ Lục Ngọc, nói rằng Lục Kiều đã phải lòng người khác, không còn lòng dạ nào để cưới Phó Cầm Duy nữa. Bà ta viện lý lẽ "phân tốt không chảy ruộng ngoài", hơn nữa Phó Cầm Duy là sinh viên lại còn làm kế toán ở cung tiêu xã, đúng là một chàng rể hiếm có khó tìm, dù có thắp đèn lồng cũng chẳng thấy.
Lục Ngọc và Lục Kiều trạc tuổi nhau, nên bà nội bảo cô hãy gả thay trước. Dù sao thì Phó Cầm Duy mới về thôn, chưa quen biết cô dâu, cộng thêm ngày cưới sẽ đội khăn đỏ che mặt, chắc chắn không ai có thể nhận ra.
Cha của Lục Ngọc là Lục Đại Niên không đồng ý. Cả đời ông chỉ có ba đứa con gái, Lục Ngọc là đứa nhỏ nhất. Dù ở nông thôn con gái không được coi trọng bằng con trai, nhưng đó cũng là cốt nhục của mình.
Chuyện gả thay quá khó nghe, Lục Đại Niên vốn là người an phận, ông muốn bà nội Lục đích thân đi giải thích rõ ràng, chứ gả con gái lén la lén lút như vậy thì còn ra thể thống gì?
Nhưng ông lại bị bà nội Lục mắng cho một trận tan tác. Lục Đại Niên vốn khiếp nhược, cả đời đều bị mẹ ruột quản chế. Giờ đây bị mắng cho không ngẩng nổi đầu, ông đành chấp nhận mặc nhiên, nhưng lại không hay biết đây chính là khởi nguồn của một vận mệnh bi kịch.
Tuy Phó Cầm Duy không hay biết về Lục Ngọc, nhưng mẹ anh, bà Tiêu Thái Liên, thì khác. Ngay sáng hôm sau, khi hai vợ chồng ra dâng trà, bà Tiêu vừa trông thấy cô con dâu đã bị đánh tráo, liền không kìm được cơn giận, giáng cho Lục Ngọc một cái bạt tai trời giáng, rồi lôi xềnh xệch cô đến tận nhà trưởng họ Lục để làm cho ra lẽ.
Lục Ngọc vốn là một cô gái nhan sắc hơn người, thậm chí còn xinh đẹp hơn cả Lục Kiều. Thế nhưng, điều này lại không phải là lý do khiến nhà họ Lục dám tráo dâu.
Lục Ngọc thừa nhận cha mẹ cô là những người thật thà, chất phác. Cô vẫn tin rằng chỉ cần hai bên gia đình ngồi lại ở nhà trưởng họ Lục, nói chuyện rõ ràng phải trái thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
Ai ngờ, bà nội Lục vì quá hám sính lễ và sợ mang tiếng xấu, đã cùng bác gái chối bay biến mọi chuyện, nói rằng mình hoàn toàn không hề biết gì. Bà ta thậm chí còn mắng nhiếc Lục Ngọc một trận tơi bời, rằng danh tiết của con gái còn quý hơn vàng, mà việc giành giật người đàn ông của chị họ là chuyện sẽ bị ngàn đời phỉ nhổ.
Lục Ngọc sững sờ, ngẩn người ra. Sau đó, những lời đàm tiếu, gièm pha cứ thế bủa vây, ngày càng nặng nề. Cộng thêm tin dữ về việc cha mẹ tự vẫn, đó như là cọng rơm cuối cùng đè bẹp con lạc đà, khiến cô gái đáng thương ấy hóa điên dại.
Phía trên chính là cốt truyện trong cuốn tiểu thuyết “Thập niên 80: Kiều thê phúc khí”. Nữ chính trong sách không ai khác chính là chị họ Lục Kiều của Lục Ngọc, còn cô, chỉ là một nữ phụ "pháo hôi", làm nền tôn lên sự ưu tú của nữ chính, ngay cả hôn nhân đại sự của mình cũng bị người khác tính kế đến thảm thương.