Cuối cùng, cả nhà Lục Ngọc, người thì bỏ mạng, kẻ thì hóa điên. Trong khi đó, Lục Kiều lại có được một mối hôn sự tốt đẹp, trở thành người mà ai ai cũng ngưỡng mộ. Chẳng ngờ, cô lại xuyên không vào cuốn sách này. Một kết cục tàn khốc như vậy, cô nhất định phải sửa đổi!
Ngoài cửa sổ, ánh ban mai đã ló rạng, chưa đầy một tiếng nữa, cô sẽ phải đối mặt với trận chiến cam go sắp tới.
Lục Ngọc băn khoăn day dứt, giá như cô xuyên đến sớm hơn một chút. Nếu chưa làm lễ bái đường, cô đã có thể vạch trần cái hành vi đổi dâu trơ tráo của bọn họ. Nhưng nay đã thành thân, tình hình lập tức trở nên phức tạp bội phần.
Lục Ngọc thở dài thườn thượt, nhìn nửa gương mặt anh tuấn của Phó Cầm Duy. Cô quyết định rồi, cứ quấy ầm ĩ lên cho rồi! Trước khi xuyên sách, cô từng mở một tiệm cơm nhỏ, có tay nghề nấu nướng điêu luyện, ở thời đại này không lo c.h.ế.t đói.
Chỉ là cô có hơi áy náy với Phó Cầm Duy, dù sao anh cũng là một người đàn ông tốt.
Trong sách viết, khi Lục Ngọc hóa điên, bà nội độc ác và bác trai hèn hạ chê cô mất mặt mà chẳng thèm đoái hoài, chỉ có duy nhất Phó Cầm Duy chăm sóc cô. Cuối cùng, khi cô không may lăn xuống núi và qua đời, cũng chỉ có một mình Phó Cầm Duy lo liệu hậu sự. Dù hai người không phải vợ chồng thật, nhưng anh cũng coi như đã trọn vẹn nghĩa tình với cô.
Còn nữ chính Lục Kiều, gián tiếp hại c.h.ế.t Lục Ngọc, cuối cùng lại gả cho một người đàn ông hiền lành, biết lo toan, sống một cuộc đời sung sướng hạnh phúc ở thập niên 80.
Lục Ngọc càng nghĩ càng không sao chợp mắt được, dứt khoát ngồi bật dậy.
Phó Cầm Duy nằm bên cạnh ngủ không sâu, cũng mở mắt ra: “Sao em lại dậy sớm vậy?” Anh chưa từng trò chuyện với con gái bao giờ, không biết phải đối mặt với cô như thế nào.
Lục Ngọc đáp: “Không ngủ được.” Sau đó, cô đứng dậy.
Đối mặt với những biến cố sắp xảy ra, lòng cô nặng trĩu, bồn chồn không yên.
Vậy là cô dứt khoát thức dậy, đi ra sân múc một chậu nước từ trong ảng nước lớn, rửa mặt qua loa rồi bước vào nhà bếp.
Nhà họ Phó có bốn người con trai, đều sống cùng với người mẹ góa bụa. Bếp lò vẫn là loại lò đất nông thôn cũ kỹ. Để xây tốt loại lò này đòi hỏi kỹ thuật rất cao, nếu không khéo sẽ bị bốc khói ngược vào nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
May mắn thay, Lục Ngọc rất quen thuộc với loại bếp lò này. Chỉ một lát sau, cô đã nhóm lửa xong.
Hôm qua là ngày vui trọng đại của nhà họ Phó, họ đã mời đầu bếp về làm cỗ nên còn thừa lại bốn năm món ăn nhưng lại không có món chính. Lục Ngọc trực tiếp nấu một nồi cháo loãng. Cô còn tìm thấy ít bột mì thô. Lương thực ở thập niên 80 hoàn toàn tự nhiên, không hề pha trộn hóa chất, chỉ cần mở túi đồ khô ra là đã ngửi thấy một mùi thơm mộc mạc đặc trưng.
Lương thực thô nếu nấu không kỹ sẽ rất khó nuốt và rát cổ họng, nhưng Lục Ngọc lại có phương pháp độc đáo. Cô có thể giữ lại trọn vẹn mùi thơm tự nhiên của lương thực, mà khi ăn vào vẫn thấy ngon miệng lạ thường.
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc bắt đầu nhào bột. Nhào được mấy cái đã thấy mệt lả người, chẳng trách trông xinh đẹp thế này mà vẫn chưa có ai ngó ngàng, hóa ra là một cô gái yếu ớt.
Lục Ngọc bắt đầu nấu nướng, bên dưới nấu cháo, bên trên hấp bánh mì. Chẳng mấy chốc, mùi thơm thanh ngọt đã lan tỏa khắp nơi. Mùi vị tuy không nồng nàn, nhưng lại như một lưỡi câu vô hình, khiến bụng dạ mọi người cồn cào thèm thuồng.
Hôm qua, nhà họ Phó có hỉ sự, anh trai, chị dâu và các cháu trai đều ăn uống no nê. Sau một giấc ngủ, thức ăn đã tiêu hóa hết. Nhưng ngay vào lúc bụng đói lại ngửi thấy mùi lương thực thơm ngọt như vậy, bụng ai nấy đều réo ầm ĩ.
Hai vợ chồng anh Ba Phó thèm đến mức không ngủ được. Anh Ba Phó cằn nhằn: "Ai vậy, nấu gì mà thơm lừng cả xóm thế này?" Anh nhìn ra ngoài trời vừa mới hửng sáng, còn chưa đến giờ đi làm.
"Lẽ nào là chị dâu cả nấu ăn?" Anh Ba Phó hỏi.
Chị Ba Phó lập tức phủ nhận: "Đừng nói em chê chị ấy, nhưng cơm chị cả nấu thì chó còn chê, còn chị hai thì quen thói tằn tiện, đồ ăn nấu ra chẳng có tí dầu mỡ nào. Lẽ nào là người ở phòng phía tây?"
Anh Ba Phó nói: "Trước giờ chưa từng nghe nói Lục Kiều còn có tài nấu nướng này?"
Chị Ba Phó bị mùi thơm làm cho mất ngủ, dứt khoát đứng dậy ra ngoài sân hóng gió. Trước khi chị đi, anh Ba Phó còn dặn vọng theo: "Có gì ngon mang ít về cho anh với nhé." Anh vừa thèm vừa lười, muốn ăn nhưng không nỡ dậy sớm.
Chị Ba ừm một tiếng, vừa bước ra đã gặp mẹ chồng Tiêu Thái Liên.
Chị Ba xưa nay khéo ăn nói: "Mẹ ơi, mới sáng sớm con đã ngửi thấy mùi thơm lừng, con dâu út nhà mình siêng năng thật, dậy sớm như vậy đã làm việc rồi."