Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 10: Công An Đến



 

Những lời Lục Ngọc thốt ra đều là sự thật hiển nhiên, mẹ cô, vừa nãy còn lo sợ con gái mình đắc tội với người ta, nhưng khi nghe cô kể lể những tủi nhục, những khổ sở tột cùng của gia đình, bà không sao kìm được nước mắt, bật khóc nức nở. Tiếng khóc tỉ tê, nghẹn ngào của bà khiến ai nấy đều thấy xót xa thấu ruột gan.

 

Cha Lục Ngọc khóc đến rũ rượi, vỗ n.g.ự.c giậm chân thình thịch. Bao nhiêu ấm ức chất chứa suốt bao năm nay khiến người đàn ông cường tráng, cao lớn ấy quỳ sụp xuống trước mặt bà nội Lục, dập đầu thùm thụp xuống đất, van vỉ: “Mẹ ơi, mẹ cứ đánh c.h.ế.t con đi cũng được, xin mẹ hãy buông tha, hãy cho Ngọc Nhi một con đường sống! Con chỉ còn độc một đứa con gái là nó mà thôi!”

Phạm Khắc Hiếu

 

Chỉ chốc lát, trên trán ông đã ứa m.á.u tươi.

 

Mẹ Lục Ngọc vốn hiền lành, thật thà, thấy chồng như vậy cũng bật khóc, quỳ sụp xuống theo: “Ông ơi, vợ chồng mình là hạng người hèn mọn, chi bằng thắt cổ c.h.ế.t quách đi cho rồi, xuống suối vàng bầu bạn với nhau! Ngọc Nhi… Ngọc Nhi, con gái đoản mệnh của mẹ!”

 

Những người dân trong thôn có con cái đều không kìm được nước mắt mà rơi lệ theo. Đến cả Tiêu Thái Liên cùng chị ba nhà họ Phó đang đứng cạnh đó cũng không thể nén lòng, phải lén lau đi những giọt nước mắt.

 

Anh ba nhà họ Phó đứng bên cạnh tức giận thốt lên: “Khỉ thật! Đúng là phường vô nhân đạo!”

 

Bà nội Lục giận đến tím mặt, tuôn ra những lời chửi rủa cay nghiệt vào mặt cha mẹ Lục Ngọc đang quỳ sụp dưới đất: “Toàn là đồ nghiệt súc chúng mày muốn bức c.h.ế.t bà già này phải không! Lúc đầu đáng lẽ ra không nên đẻ ra cái của nợ như mày, lũ trời đánh thánh vật!”

 

Trưởng thôn Vương thấy vậy, vội vàng chạy đến đỡ cha mẹ Lục Ngọc đứng dậy.

 

Trưởng thôn Vương nghiêm giọng: “Ba trăm tệ kia, các người mau chóng thu xếp mà trả lại cho nhà họ Phó! Nếu chuyện này còn làm ầm ĩ đến tận đồn công an, tất cả các người đều phải lên trình báo, không chừng còn phải bóc lịch dài dài trong tù nữa là!”

 

Bà nội Lục vô cùng không cam lòng, ba trăm tệ quả thực không phải là số tiền nhỏ. Thế nhưng quyền hành của Trưởng thôn Vương không tầm thường, bà ta tuyệt đối không thể đắc tội.

 

Bà ta vẫn còn cố chấp: “Vậy họ mắng chửi tôi, chẳng lẽ tôi lại cam tâm chịu trận mà không công sao?”

 

Trưởng thôn Vương quát: “Không thì sao! Các người liệu mà biết điều một chút đi!”

 

Lời này của Trưởng thôn Vương khiến các thôn dân đứng đó ai nấy đều khó hiểu.

 

Bác gái Lục chợt hiểu ra ngay. Chồng bà ta làm văn thư trong thôn, mấy hôm trước có kể rằng huyện sắp mở một xưởng mới, ông ấy đang tính đi ứng tuyển. Nếu được nhận vào làm, lương tháng hai mươi tệ, lại còn được cấp mười cân thịt cùng năm cân dầu theo phiếu.

 

Chẳng phải như thế là có thể lập tức trở thành người thành phố, thoát khỏi cảnh đầu tắt mặt tối ngoài đồng ruộng hay sao? Ra là Trưởng thôn Vương đang bóng gió nhắc nhở họ đấy thôi!

 

Bác gái Lục vội nói với bà nội Lục: “Mẹ ơi, thôi bỏ đi, chúng ta đừng cần cái số tiền dơ bẩn ấy của nhà họ nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Người duy nhất ủng hộ bà nội Lục giờ đây cũng quay lưng, cả thôn ai nấy đều xầm xì chỉ trỏ, tình thế này xem ra không thể khác được nữa rồi. Bà nội Lục nuốt cục tức, tiếc đứt ruột nhưng đành phải móc tiền ra, ném mạnh xuống đất. Chị ba nhà họ Phó liền cúi xuống nhặt lấy, đưa cho mẹ chồng mình.

 

Bà ta nghiến răng: “Cầm lấy cái mớ tiền dơ bẩn này rồi cút đi cho khuất mắt!”

 

Đúng lúc này, tiếng chuông xe đạp ting ting vang lên. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó. Anh cả nhà họ Phó dẫn theo các đồng chí công an từ đồn tới, phía sau còn có một chiếc xe đạp, trên đó là một thanh niên trẻ đang chở một cụ ông cao tuổi.

 

Vừa nhìn thấy những người đó, Lục Ngọc lập tức hiểu ra vì sao Lục Kiều lại khăng khăng hủy hôn: thì ra là nàng đã sớm chờ đợi những người này!

 

Trưởng thôn Vương không chậm trễ, vội vàng tiến đến đón.

 

Anh cả nhà họ Phó nói với đồng chí công an: “Thưa đồng chí Trần, đây chính là nhà của chúng tôi ạ.”

 

Đồng chí công an Trần gật đầu, rồi tiện thể giới thiệu hai người đi phía sau: “Đây là anh Lý Dục Tài, phóng viên từ tòa báo huyện, còn đây là ông Lý, cụ thân sinh của cậu ấy.”

 

Những người có mặt ở đây đều im thin thít, không ai dám hó hé một lời.

 

Bà nội Lục cãi cố: “Tiền tôi cũng đã đưa rồi, sao các người còn báo công an?”

 

Lão bà lập tức cảm thấy mình bị hớ nặng.

 

Lục Ngọc đứng bên cạnh nói: “Đã vi phạm pháp luật, không phải đền tiền là xong chuyện, còn phải chịu tù tội nữa.”

 

Bà nội Lục vốn xem thường Lục Ngọc nhất, lập tức giận tím mặt, quát lớn: “Đồ nghiệt chủng, tao đánh c.h.ế.t mày!”

 

Trưởng thôn Vương đâu dám chọc giận hai vị cán bộ lớn này. Nếu xảy ra chuyện gì, sau này cấp trên điều tra, tai tiếng sẽ lan ra khắp nơi.

 

Trưởng thôn Vương có phần bực bội bà cụ Lục không hiểu chuyện, tự cho mình khôn khéo mà giở trò tráo dâu, kết cục lại đụng phải người không dễ bắt nạt.

 

Ông quay sang nói với bà ta: “Đừng có ầm ĩ nữa!” Trong lời nói mang theo ý cảnh cáo.