Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 11: Nam Chính Xuất Hiện



 

Vốn dĩ vẫn cảm thấy Lục Đại Hải làm công việc văn thư không tệ, vả lại nhân khẩu nhà ông ta lại đông, gánh nặng lớn, có chuyện gì tốt lành đều ưu tiên nói cho ông ta trước. Bây giờ xem ra ông ta chỉ là một kẻ ba phải, mặc cho vợ và mẹ lộng hành, chẳng ra dáng đàn ông gì cả!

Phạm Khắc Hiếu

 

Ngay cả chuyện trong nhà còn không xử lý được, sao có thể quản tốt công việc trong hợp tác xã và trong huyện chứ?

 

Đừng quên làm mất mặt mũi ở bên ngoài, liên lụy bọn họ cũng gặp tai ương theo.

 

Lục Đại Hải muốn vào huyện thi tuyển công chức văn phòng của xưởng mới, cần giấy tiến cử của trưởng thôn. Bây giờ ông ta làm như vậy, ai còn viết cho ông ta nữa?

 

Bác gái Lục vẫn còn nằm mơ mình sẽ được vào thành phố, nào ngờ trưởng thôn vì chuyện họ ầm ĩ này mà đã sinh ra thành kiến xấu.

 

Những người có mặt ở đây đều nhìn chằm chằm vào công an Trần và phóng viên Lý.

 

Phóng viên Lý tướng mạo thư sinh, dù vận đồ nam nhưng lại toát lên vẻ thanh thoát, nho nhã, thoạt nhìn đã biết là một công tử trắng trẻo học thức. Khi Lục Ngọc vừa nghe cái tên này, cô khẽ ngớ người ra.

 

Lý Dục Tài chính là nam chính trong sách. Thế nhưng, người lợi hại nhất lại là ông nội của anh ta, một nhân vật tầm cỡ trong giới giáo dục – Lý Tinh Phủ. Vào thời kỳ dân quốc, cụ đã là hiệu trưởng của một trường đại học danh tiếng, học trò đông đúc, là một người có tài năng xuất chúng.

 

Có một người ông có địa vị như vậy, Lý Dục Tài đã được định sẵn sẽ có con đường công danh rộng mở hơn người khác nhiều.

 

Công an Trần hỏi cặn kẽ sự việc xảy ra, mọi người không dám giấu giếm, vội vàng kể hết những gì mình biết.

 

Thực ra chuyện này đã rành rành rồi, chính là nhà họ Lục giăng bẫy, nhà họ Phó không thể nhẫn nhịn được nữa, bèn tìm đến trưởng thôn, rồi lên huyện báo công an, rõ ràng là muốn làm lớn chuyện này.

 

Ông cụ Lý cau mày nói: “Trong chuyện này có phải có hiểu lầm nào đó không? Tôi cảm thấy Lục Kiều không phải hạng người như vậy.”

 

Ông cụ Lý mang một chiếc kính lão trông giống học giả. Cộng thêm tuổi đã cao, ngay cả công an Trần cũng nể cụ vài phần, nói: “Hửm?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Được ông cụ Lý nói như vậy, bác gái Lục càng hăng hái: “Cụ không nhìn thấy đấy chứ, vừa nãy những người kia xông vào nhà chúng tôi, kéo đứa con gái Lục Kiều đang ốm của tôi khỏi giường, những người này còn hung hăng như đám cường hào ác bá nữa.”

 

Bà nội Lục nghe có người bênh vực, nói: “Này ông, ông cũng có con cái, có cháu. Nếu cháu gái ông dám lớn tiếng xúc phạm ông, ông có cảm nhận gì?”

 

Nói xong bà nội Lục lau nước mắt nói: “Tôi sống phí cả đời rồi, để cháu gái Lục Ngọc chèn ép tôi đến nỗi muốn chết, họ làm càn, định tội cho tôi, tôi cũng không dám phản bác, hu hu hu…”

 

Ông cụ Lý nói: “Trên đời nào có người nào vô lý đến thế chứ?”

 

Sau đó nói: “Đều là người cùng làng cùng xóm, nên rộng lượng với nhau.”

 

Cụ ngừng lại một chút rồi nói: “Hôm nay tôi đặc biệt tới đây là để nói đôi lời giúp Lục Kiều, con bé là một người lương thiện, các người đừng đổ oan cho nó.”

 

Người trong thôn đưa mắt nhìn nhau.

 

Công an Trần giới thiệu ông cụ Lý: “Đây là cụ lãnh đạo cũ của sở chúng tôi, một đời liêm chính nhất.”

 

Tiêu Thái Liên tức đến tái mét mặt mày, hèn chi nhà họ Lục chẳng kiêng nể gì, té ra là có bà con với cán bộ cấp tỉnh.

 

Dân làng không rõ ngọn ngành, vốn dĩ cứ tưởng chuyện này đã đâu vào đấy, không ngờ lại có tình tiết mới.

 

Giờ đây, họ đều hoang mang không biết nên tin ai.

 

Lục Ngọc nói: “Ông chỉ nghe lời nói từ một phía đã vội vàng đánh giá một người, như vậy là quá thiên vị rồi.” Vừa nãy tình hình hơi hỗn loạn, cha mẹ sợ cô chịu thiệt nên đứng chắn phía trước, giấu cô đi.