Hương thơm lan tỏa ra, ngay cả người trong nhà cũng vô cùng thèm thuồng. Mỗi ngày Tiêu Thái Liên ngâm một chậu rau khô to, múc ra chút nước kho, chỉ chấm nước ăn thôi cũng ngon rồi.
Bây giờ món vịt kho là cả nhà cùng góp vốn buôn bán, cứ mười ngày thì cung tiêu xã thanh toán tiền một lần. Trước đó, mọi người đều phải góp vốn. Ba chị dâu mỗi người bỏ ra ba mươi tệ, chiếm một phần. Tiêu Thái Liên bỏ ra chín mươi tệ, chiếm ba phần. Còn Lục Ngọc đầu tư công thức nấu ăn và kỹ thuật chế biến, chiếm bốn phần.
Mọi người đều không hề xoi mói, nhìn Lục Ngọc bận rộn xào nấu nguyên liệu là có thể nhìn ra được sự vất vả của cô.
Nếu không có Lục Ngọc dẫn dắt, họ đâu biết thứ vịt bình thường chẳng ai thích ăn này, cũng có thể ngon đến mức độ ấy.
Mấy chị dâu nhà họ Phó đều là những người giỏi giang, có thể hợp tác với cung tiêu xã là chuyện tốt, nói là đảm bảo no đủ cũng không quá lời. Một việc buôn bán tốt như thế này, Lục Ngọc lại sẵn lòng dẫn dắt họ, ở nhà làm chút việc vặt mà vẫn kiếm được tiền, quả là quá tốt.
Ngay cả mẹ chồng cũng nói, số tiền này là của riêng mọi người, không cần phải giao nộp lên quỹ chung. Lần này quả thực lại càng vui vẻ, ai nấy đều ao ước có thể chế biến thêm hai chậu vịt mỗi ngày!
Mấy hôm nay, Lục Ngọc suy tư ưu phiền rất nhiều. Vài hôm trước, cô theo Lý Dục Tài đi gặp luật sư, được biết vụ kiện này không mấy dễ dàng để dàn xếp ổn thỏa. Vị luật sư giải thích rằng phong tục tập quán ở khu vực này còn mạnh mẽ và lạc hậu, chuyện đánh vợ diễn ra khá phổ biến. Những kẻ vũ phu thường là người có tính nết cục cằn, khó thuần. Một khi vụ ly hôn thành công, gã đàn ông tồi bị trừng trị, chắc chắn sẽ dẫn tới làn sóng làm theo, gây bất lợi cho sự yên ổn của làng xã.
Lục Ngọc cũng biết luật pháp vào thập niên 80 còn nhiều lỗ hổng, chưa được hoàn thiện, hoàn toàn không giống những bộ luật đã được bổ sung, sửa đổi và chi tiết hóa nhiều lần về sau này. Họ kiện vụ này, có thể nói là mang ý nghĩa tiên phong. Lục Ngọc vốn cho rằng chỉ cần có báo cáo thương tích và chứng cứ xác thực, đã có thể khiến hắn phải nhận lấy một bài học đích đáng. Nghe thấy tin tức này, cô không khỏi thấy chùn bước.
Thế nhưng, vẫn có kẻ chủ động tìm tới gây sự với cô. Sau khi bà nội Lục nghe ngóng được chuyện, bà cùng bác gái Lục tới tận nhà Lục Ngọc: “Cha mẹ mày vốn là người lành tính, nhẫn nhịn, bây giờ lại để mọi chuyện rùm beng đến nông nỗi này, chắc chắn là do mày bày mưu tính kế sau lưng. Sao mày lại xấu xa đến vậy? Nhà người ta đang yên ấm, mày lại dở trò phá đám.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ sau khi Lục Ngọc gả thay và đoạn tuyệt quan hệ với nhà tổ, họ đã xem nhau như người dưng, gặp mặt cũng chẳng buồn nói lời nào. Bà nội Lục nghe được những lời đồn đại về nhà họ Lục, lại cho rằng mình có cớ, lần này mới tới mắng Lục Ngọc.
Lục Ngọc nghe xong, lạnh lùng đáp: “Đây chính là mối duyên lành mà bà đã tìm kiếm đấy. Hay bà muốn thấy chị tôi bị đánh đến c.h.ế.t mới vừa lòng sao?”
Mấy hôm nay, bà nội Lục liên tục bị người trong thôn xì xào bàn tán, chỉ trích vì đã tìm một kẻ không bằng cầm thú như vậy cho Lục Bình. Lời nói của Lục Ngọc quả nhiên đã đánh đúng vào chỗ yếu của bà ta.
Bà nội Lục tức tối nói: “Mày nghe xem, nó nói những lời hỗn xược này! Con nhà người ta có bị đánh đâu, mỗi nó bị đánh, vẫn là do nó không có tài cán gì, không biết đẻ được thằng con trai chống lưng thử xem ai dám đánh nữa?”
Bác gái Lục thấy Lục Ngọc bây giờ ăn vận tề chỉnh, ra dáng, ngay cả Tiêu Thái Liên – vốn là kẻ giảo hoạt như thế, ra ngoài cũng phải buông lời khen ngợi con bé. Rồi đến mấy chị dâu cũng tấm tắc khen Lục Ngọc tốt, riêng bà ta thì chẳng đời nào nhận thấy Lục Ngọc có điểm nào tốt. Bây giờ có cơ hội chèn ép Lục Ngọc, bà ta liền vội vàng giả vờ nói: “Uầy, bà nó (ý nói bà nội Lục) nào có ý gì xấu đâu. Ý của bà ấy là dù sao hai vợ chồng chúng nó cũng đã có con rồi, bây giờ cô lại khiến hai người chia ly, tan vỡ, sau này đứa trẻ lớn lên rồi sẽ trách móc cô đấy.”
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc hỏi ngược lại: “Bác có biết vì sao bà cụ ở làng bên cạnh lại sống thọ tới chín mươi tuổi không?”
Bác gái Lục và bà nội Lục nhất thời ngớ người ra, chưa kịp hiểu, sững sờ đáp: “Cái gì?”
Lục Ngọc nói từng câu từng chữ, dõng dạc: “Bởi vì bà ta chưa từng lo chuyện bao đồng.”
Sắc mặt cả hai đều đen lại, khó coi vô cùng. Lục Ngọc tiếp lời: “Chúng ta đã tách hộ khẩu, sống riêng rồi. Sau này, con gái của các người dù có bị đánh đến c.h.ế.t đi chăng nữa, mà vẫn cam tâm tha thứ cho kẻ vũ phu thì đó là do các người rộng lượng. Nhưng đừng có ôm rơm rặm bụng, tự cho mình cái quyền can thiệp vào chuyện của người khác, nếu không người đời sẽ cười chê, bảo rằng không phải ngu ngốc, mà chính là tâm địa độc ác.”