Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 101: 120 Năm Tù



 

Lời vừa dứt, chẳng đợi hai bà kịp phản ứng, người xung quanh đã cười phá lên.

 

“Hai câu này quả đúng là hả hê trong lòng.”

 

“Đúng là chẳng ra thể thống gì, vừa ngốc nghếch vừa hiểm độc. Thằng Dũng nhà tôi dẫu chẳng phải ruột rà thân thích gì, cũng chạy tới giúp đỡ. Đằng này lại là bà nội ruột với bác gái ruột kia chứ, xem xem họ nói gì kìa.”

 

“Không ngờ, cái miệng của con bé Lục Ngọc giờ sắc sảo lạ thường. Phụ nữ vẫn nên ghê gớm một chút mới không bị người ta chèn ép.”

 

Bác gái Lục và bà nội Lục giận đến nỗi mặt cắt không còn một hột máu. Lục Ngọc hoàn toàn chẳng thèm để tâm đến họ, đây không phải tự mình chuốc lấy hay sao. Mấy hôm nay Lục Ngọc đang chất chứa nhiều ưu phiền trong lòng, họ còn tự tìm đến gây chuyện, cho họ một trận bẽ mặt như thế này đã là còn quá nhẹ nhàng.

 

Thím Lưu đứng ngoài cổng hỏi vọng vào: “Bao giờ thì phiên tòa mở, chúng tôi có được đến xem không?”

 

Ai nấy đều tò mò, muốn xem tận mắt cho biết.

 

Lục Ngọc đáp: “Không tiện đâu ạ, phải mười ngày nữa phiên tòa mới khai mạc.”

 

Chuyện nhà Lục Bình đã trở thành đầu đề nóng hổi của cả thôn Đại Vũ, không ai biết vụ việc gia đình thế này, pháp luật sẽ xử ra sao.

 

Thấm thoắt, mười ngày ấy cũng trôi qua thật mau.

 

Nhờ ân tình Lục Ngọc từng cứu ông nội, Lý Dục Tài đã không tiếc công sức mời được vị luật sư danh tiếng nhất thành phố, đích thân theo sát vụ án từ đầu đến cuối. Đến phiên tòa xét xử chính thức, chỉ có cha Lục Ngọc, Lục Đại Niên và mẹ cô được phép tham gia. Trưởng thôn Vương đến với tư cách đại diện của thôn, cùng với Trưởng thôn Tiết Gia Thôn và chú Sáu nhà họ Tiết. Ngay cả Lục Ngọc cũng chỉ đành chờ đợi bên ngoài.

 

Sức khỏe Lục Bình đã khá hơn đôi chút, nhưng chị vẫn phải có mặt tại tòa. Ngay cả cô con gái nhỏ của chị ấy cũng phải theo vào.

 

Chị Hai Lục đứng ngồi không yên, cứ đi đi lại lại ngoài hành lang, miệng lẩm bẩm: “Tình hình thế nào rồi?”

 

Trước đó, Lục Ngọc đã cẩn thận chuẩn bị mọi hồ sơ, giấy tờ. Giờ thì chỉ còn biết cố gắng hết sức, còn lại đành phó mặc ý trời mà thôi. Trước giờ xét xử, vị luật sư kia có nói phần thắng chỉ là một nửa, bởi đối phương cũng đã mời luật sư biện hộ. Tuy vậy, luật sư do Lý Dục Tài mời về vẫn chuyên nghiệp hơn hẳn.

 

Chỉ còn biết mòn mỏi chờ đợi.

 

Một lúc lâu sau, họ loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thét lớn của Tiết Thắng Lợi vọng ra từ bên trong. Dù cách cánh cửa đóng kín không thể nghe rõ từng lời, nhưng ai cũng nhận ra không khí tranh cãi bên trong vô cùng kịch liệt.

 

Lục Ngọc quay sang nhìn Chị Hai Lục, nói chắc nịch: “Có hy vọng rồi đó chị.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiết Thắng Lợi có thể kích động đến mức ấy, chứng tỏ tình thế đang bất lợi cho hắn. Hắn ta lại muốn quấy rối, giở trò ăn vạ để phá hỏng cục diện đây mà.

 

Sau một khoảng thời gian nữa, phiên tòa tạm nghỉ giải lao mười lăm phút. Chớp lấy cơ hội này, Lục Ngọc cùng Chị Hai Lục vội vã bước vào. Cô cháu gái nhỏ ôm chặt lấy mẹ, khóc nức nở trông thật đáng thương.

 

Tiết Thắng Lợi bị hai chiến sĩ cảnh sát khống chế, mặt đỏ tía tai, gân cổ nổi lên trông đến ghê. Chú Sáu Tiết cũng bước tới. Lục Ngọc lập tức dang tay che chở Chị Cả Lục phía sau lưng, cảnh giác nhìn người trưởng bối họ Tiết với vẻ ngang ngược này.

 

Chú Sáu Tiết lên tiếng: “Vợ chồng với nhau, con bé không nên quá gay gắt. Phải biết khoan dung độ lượng, chẳng lẽ không thể cho Thắng Lợi một con đường sống sao?” Ông ta dằn giọng, cố tình nói vọng qua Lục Ngọc để Lục Bình nghe thấy.

 

Lục Ngọc nhếch mép: “Chú đã có tuổi rồi mà nói chuyện thật ngồ ngộ. Tiết Thắng Lợi gây ra bệnh, cớ gì lại bắt chị gái cháu phải uống thuốc đắng?”

 

Lời vừa dứt, vị thẩm phán chủ tọa cùng hai vị luật sư đều quay sang nhìn cô.

 

Đúng là miệng lưỡi cô gái này thật sắc sảo!

 

Quả nhiên, chú Sáu Tiết cứng họng, không thốt nên lời.

 

Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua. Người của tòa án tới mời những người không liên quan ra ngoài. Trước khi bước ra, Lục Ngọc nắm lấy tay Lục Bình, nói dứt khoát: “Chị đừng sợ, em và Chị Hai sẽ luôn đứng bên cạnh chị!”

 

Phạm Khắc Hiếu

Chỉ một câu nói ấy khiến Lục Bình bật khóc nức nở, nhưng chị ấy vẫn trịnh trọng gật đầu thay cho lời cảm ơn.

 

Ngay sau đó, Lục Ngọc và Chị Hai Lục phải rời khỏi phòng xử án, cùng nhau chờ đợi phán quyết cuối cùng. Sau khi được gặp Lục Bình và con gái chị ấy, tâm trạng Lục Ngọc đã vơi đi phần nào lo lắng. Cô tin rằng cái ác cuối cùng cũng không thể đàn áp được cái thiện.

 

Tiết Thắng Lợi vốn là một kẻ nhút nhát, lại thích chơi bời lêu lổng trong thôn. Đến ba mươi tuổi vẫn không tìm được vợ, hắn phải bỏ ra một khoản tiền lớn để nhờ bà mối dụ dỗ, lừa gạt một người phụ nữ từ nơi khác về làm vợ. Ấy vậy mà hắn chẳng hề trân quý, hở chút là lại đánh đập, mắng chửi vợ con.

 

Lần này ra tay tàn nhẫn đến mức ấy, hắn vẫn không biết hối cải. Còn muốn tống khứ chị ấy đi, bảo rằng c.h.ế.t rồi thì đừng có c.h.ế.t trong nhà hắn.

 

Cho đến khi gia đình họ Lục đến tận nơi, hắn ta vẫn chẳng hề thật lòng hối cải. Thấy Lục Bình xuất hiện tại phiên tòa, Tiết Thắng Lợi còn to tiếng sỉ vả, hòng dọa chị ấy rút đơn kiện.

 

Hắn ta có một thứ tâm lý gia trưởng cực kỳ cổ hủ.

 

Giờ đây, khi bị tuyên án hai mươi năm tù, hắn ta ngớ người ra. Cuộc đời một con người nào có mấy chục năm, hai mươi năm sau ra tù, hắn đã là một ông già lão.

 

Nỗi sợ hãi và sự khủng hoảng lập tức bủa vây, nuốt chửng lấy hắn ta.