Hai ngày thấm thoắt trôi qua, trưởng thôn Tiết đã tức đến long óc, bụng nghĩ lát nữa mấy người nhà họ Lục tới đây sẽ bị ông ta dày vò ra sao. Cứ xem Lục Bình và đứa nhỏ có "bản lĩnh" sống cả đời với cái danh hộ khẩu đen không. Chẳng có thôn nào chịu chuyển hộ khẩu cho cô ta, thì cả đời này đừng mong được đi học, đừng mơ mua nổi một tấc đất cắm dùi.
Chẳng mấy chốc, ông ta đã nghe thấy một trận huyên náo bên ngoài.
Trưởng thôn Tiết mừng ra mặt nói: “Có phải người nhà họ Lục đã tới rồi không?” Ông ta vội vã cùng bí thư thôn bước ra ngoài, ngờ đâu lại chứng kiến cảnh bà mai đang mang sính lễ đến trả lại cho nhà họ Uông, vốn là nhà đã dạm hỏi con gái nhà nào đó trong huyện.
Mối hôn sự của nhà họ Uông với gia đình dưới huyện này, khắp thôn trên xóm dưới không ai là không hay. Sau khi hai nhà đính hôn, nhà họ Uông đã sắm sửa ba món quà lớn: chiếc xe đạp, máy may và một cái đài bán dẫn. Người nhà họ Uông vốn dĩ ngẩng mặt lên với thiên hạ, ai ngờ lại bị người ta hủy hôn một cách phũ phàng.
Người nhà họ Uông túm lấy bà mai, cuống quýt hỏi: “Ngày lành tháng tốt đã định rồi, chúng tôi cũng đã nói với họ hàng thân thích cả rồi, sao lại nói hủy hôn là hủy hôn được chứ?”
Bà mai nói: “Các người còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra sao? Chuyện của Lục Bình đã lên báo cả rồi! Báo nói trong thôn các người câu kết ức h.i.ế.p người dân, ban đầu đánh người ta tới mức thập tử nhất sinh, khó khăn lắm người ta mới thắng được kiện, vậy mà vẫn còn giam lỏng hộ khẩu của người ta.”
Tin tức vừa lan truyền, cả huyện thành đều biết tiếng Tiết Gia Thôn. Chuyện tốt chẳng ra khỏi nhà, chuyện xấu đồn xa vạn dặm. Ai cũng biết ở nông thôn, sức mạnh tông tộc là ghê gớm lắm, con gái nhà ai mà dám gả tới một nơi tai tiếng, không biết tốt xấu như vậy? Thế là các nhà thi nhau vội vàng hủy hôn.
Nghe xong, sắc mặt trưởng thôn tái xanh, không còn giọt máu.
Bà mai còn nói thêm: “Không chỉ có nhà này đâu, mà rất nhiều nhà khác cũng muốn hủy hôn rồi! Người ngoài đã bàn tán xôn xao, nói rằng sau này không ai dám mai mối cho người của Tiết Gia Thôn nữa. Bất luận là gả con gái hay cưới con dâu, chỉ cần nghe nói là người của Tiết Gia Thôn, họ đều lắc đầu từ chối!”
Trưởng thôn lập tức hoảng sợ tột độ, thế này thì c.h.ế.t dở rồi! Chẳng phải là muốn đoạn tuyệt hương hỏa của cả thôn hay sao?
Tiết gia là họ lớn nhất trong thôn, cả trăm hộ đều là bà con họ hàng. Người họ khác từ nơi khác đến chỉ có vài hộ. Nếu không thể gả con gái ra ngoài hay cưới con dâu từ nơi khác về, chẳng phải họ sẽ phải cưới gả loanh quanh trong thôn hay sao!
“Trưởng thôn ơi, thế này phải làm sao bây giờ?”
Trong thôn này, chỉ có hai loại người tuyệt đối không thể đắc tội: một là thầy thuốc, hai là bà mai. Giờ đây, thôn của họ đã bị các bà mai liệt vào sổ đen, thế thì sau này c.h.ế.t dở rồi!
Tất cả già trẻ trong thôn nghe vậy, đều thi nhau tìm lời xoa dịu, nịnh nọt bà mai. Bà mai nói: “Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi? Muốn trách thì trách thằng Tiết Thắng Lợi ấy! Khó khăn lắm tôi mới mai mối được cho cậu ta một mối, vậy mà còn không biết trân trọng, làm cho cái tiếng làm ăn của tôi cũng bị vạ lây!”
Bà mai chẳng kiêng nể gì, còn nói thẳng: “Còn giam lỏng hộ khẩu của người ta, các người còn nghĩ hay ho được sao? Tự rước họa vào thân thế này, thì cũng đừng trách không ai dám kết thân với các người nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói xong, bà ta lẳng lặng quay lưng bỏ đi.
Trước mắt trưởng thôn hoa mắt chóng mặt, ông ta biết mình đã trở thành tội đồ của Tiết Gia Thôn rồi.
Trưởng thôn bị các thôn dân vây kín.
Miệng trưởng thôn đắng khô khốc. Đúng lúc này, có người của ủy ban thôn đến bảo ông ta đi nghe điện thoại.
Một vị thủ trưởng bên huyện ủy gọi điện tới, vừa nhấc máy đã mắng ông ta xối xả như tát nước vào mặt, yêu cầu ông ta mau chóng làm thủ tục chuyển hộ khẩu của Lục Bình đi, vì bây giờ huyện thành đã nhận được thư tố cáo của quần chúng rồi.
Quần chúng đồng loạt sôi sục căm phẫn, đều muốn bãi nhiệm một trưởng thôn như ông ta.
Cấp trên cũng đã cử tổ điều tra xuống, chuyện này ảnh hưởng cực kỳ xấu, Trưởng thôn Tiết bị răn dạy y như con nít.
Ngoài ra, cấp trên còn thu hồi ba chỉ tiêu chuyển hộ khẩu vào thành phố trong năm nay của thôn họ: “Mấy người cũng không chịu đi hỏi han xem sao, Lục Ngọc là cá nhân tiên tiến được tuyên dương trong năm nay đó!”
“Phía trên có biết bao vị thủ trưởng đang theo dõi chuyện này, ấn định cho ông trong vòng một ngày, phải giải quyết xong hộ khẩu của Lục Bình.”
Phạm Khắc Hiếu
Vị thủ trưởng vô cùng tức giận: “Viết bản kiểm điểm! Ngày mai lập tức tới huyện thành làm kiểm điểm! Những thứ tốt thì không học, lại còn học cái thói kết bè kéo cánh, làm trò mờ ám, đáng ghét vô cùng!”
Trưởng thôn Tiết giờ đây hối hận khôn nguôi, nếu thời gian có thể quay ngược, ông ta hận không thể tự cho mình hai cái bạt tai.
Sao lại nghĩ ra cái chủ ý tai quái này cơ chứ, bây giờ không thể làm khó Lục Bình được nữa, trái lại còn tự chuốc lấy họa vào thân.
Giờ đây, thôn dân đều oán trách ông ta, cấp trên thì chất vấn tới tấp, xem ra ông ta sắp bị người người chỉ trích, lên án tới nơi rồi.
Ông ta cúp điện thoại của vị thủ trưởng, vội vàng hoàn tất thủ tục chuyển hộ khẩu của Lục Bình và đứa nhỏ, rồi đích thân vần chiếc xe bò tới thôn Đại Vũ để đưa.