Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 102: Rượu Mời Không Uống Lại Thích Uống Rượu Phạt



 

Sau khi bản án được tuyên, hắn gào khóc thảm thiết tại phiên tòa, có lẽ lúc này hắn mới thực sự cảm thấy đau đớn và hối hận vì những gì đã gây ra cho cuộc đời mình.

 

Cửa tòa án vừa mở, người trong làng Tiết Gia liền ùa tới, xúm xít vây lấy Lục Bình, lớn tiếng mắng chửi, lấy luân thường đạo lý ra mà chỉ trích chị ấy.

 

Trưởng thôn Tiết chỉ thẳng mặt Lục Bình: “Thật không ngờ cô lại có lòng dạ hiểm độc đến thế, đúng là không nên cưới cô ngay từ đầu.”

 

“Dẫu nó có trăm cái sai, thì cũng có lúc đúng chứ. Sao cô nỡ lòng nào đẩy cha của đứa trẻ vào vòng tù tội như vậy?”

 

Lục Ngọc vội vàng chen vào giữa, che chắn cho chị cả Lục, gằn giọng: “Ông đừng đổ tiếng ác cho chúng tôi. Chính hắn ta ra tay đánh người trước! Trước đây hắn ta đánh đập chị tôi không biết bao nhiêu lần, các người có ai từng khuyên răn Tiết Thắng Lợi dù chỉ một lời không? Bây giờ chuyện vỡ lở rồi, mới bắt đầu gào khóc, có còn kịp nữa đâu!”

 

Chị hai Lục trừng mắt: “Cút cho khuất mắt tôi! Nhìn mặt các người là tôi đã thấy chướng mắt rồi! Còn làm cái thá gì trưởng thôn, đến trắng đen phải trái cũng không phân biệt được! Còn có ông nữa, cũng đã lớn tuổi rồi, nếu con gái ruột của ông bị người ta hành hạ như vậy, liệu ông có thốt ra những lời này được không? Đừng có đứng trước mặt tôi mà giả dối, giả nai nữa làm gì!”

 

Chị hai Lục là người túc trực bên chị cả Lục nhiều nhất, mấy bận nghe bác sĩ đưa ra kết quả thăm khám, lần nào chị ấy cũng khóc nức nở.

 

Gia đình nhà họ Tiết còn dám giãy nảy kêu oan, kêu khổ, đúng là cái loại người mặt dày mày dạn, chẳng coi ai ra gì trên đời này!

 

Chị hai Lục tiếp lời: “Cả nhà các người, từ già đến trẻ, bình thường ức h.i.ế.p chị tôi đã đủ rồi! Hôm nay mà còn dám bén mảng thêm bước nữa, xem tôi có để yên cho các người không!”

 

Trưởng thôn Tiết Gia, cùng chú út Tiết, chú sáu Tiết, tất thảy đều coi nhà họ Lục như kẻ thù không đội trời chung. Đã thua kiện rồi mà vẫn còn muốn xông vào ăn thua đủ, đúng là quá thể đáng, quá sức ức h.i.ế.p người khác!

 

Chị hai Lục mắng cho họ một trận tơi bời hoa lá, không còn ngóc đầu lên được.

 

“Cô… cô dám nói những lời đó ư?” Trưởng thôn Tiết vốn là người có tiếng tăm trong làng, chưa bao giờ bị ai chỉ thẳng mặt mắng mỏ như vậy.

 

Ông ta tức đến tím mặt, giọng nói run run.

 

Lục Ngọc thắng kiện, không chỉ là một phán quyết đơn thuần, mà dựa trên tội danh g.i.ế.c người kết hợp với hành vi coi thường pháp luật, công khai nhục mạ nguyên đơn tại tòa, Tiết Thắng Lợi bị xử phạt hai mươi năm tù giam. Đồng thời, tòa cũng tuyên bố hai người ly hôn, quyền nuôi con gái thuộc về người mẹ.

 

Sau khi thắng được phiên tòa này, Lục Ngọc nhìn đám người nhà họ Tiết đang giãy giụa, cảm thấy họ có nhảy nhót đến mấy cũng chẳng khác nào châu chấu mùa gặt, vô phương cứu vãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thấy Tiết Thắng Lợi vẫn còn hống hách, chèn ép người quá đáng, chị hai Lục bực bội liền xắn tay áo lên, bộ móng tay nhọn hoắt trông thật đáng sợ.

 

Lục Ngọc vội trấn an chị hai, đoạn quay sang nói thẳng với đám đông: “Nếu các người thật sự có đạo đức, có học thức, vậy thì vì sao trong làng này lại có thể dung dưỡng một kẻ tội phạm g.i.ế.c người? Kẻ nào mắt cũng như mù, còn ra sức bảo vệ tên khốn Tiết Thắng Lợi đó, thì đôi tròng mắt ấy có lẽ còn chẳng bằng được hòn bi ve vô tri kia!”

 

Chú sáu Tiết tức đến nỗi lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, trông như sắp hộc m.á.u đến nơi.

 

Lục Ngọc nhìn Tiết Thắng Lợi vẫn còn đang gào khóc thảm thiết, liền bước tới gần, lạnh lùng nói: “Đồ súc sinh, giờ thì đã biết sợ là gì rồi chứ?”

 

Loại người ích kỷ, chỉ biết tư lợi này, có lẽ phải để d.a.o đ.â.m vào tận tim gan mới chịu biết hối cải!

 

Tiết Thắng Lợi trừng mắt nhìn Lục Ngọc, tức giận đến mức nghẹn lời, bản tính hung hãn trong lòng lại trỗi dậy, chỉ muốn vồ lấy đánh cô một trận. Nhưng hắn ta đang bị còng tay, xung quanh lại có đông đảo công an, làm sao có thể để một tên tội phạm gây rối nữa chứ.

 

Một đồng chí công an liền thụi cho hắn một cú, khiến Tiết Thắng Lợi chảy m.á.u mũi.

Phạm Khắc Hiếu

 

Sau đó, hắn ta liền bị dẫn giải đi.

 

Bước ra khỏi tòa án, đám người nhà họ Tiết đều cúi gằm mặt, trông thảm hại và chán nản.

 

Chú út Tiết cũng có chút oán trách Tiết Thắng Lợi: “Cái đầu óc của thằng này đúng là ngu muội, cứ ép người hiền lành đến mức phải phát điên! Người ta đã không chấp nhận hòa giải trước phiên tòa, chỉ muốn tống nó vào tù, vậy mà nó còn dám hù dọa Lục Bình ngay tại phiên xử.”

 

Cái loại ngu xuẩn như vậy, bị tống vào tù cũng là đáng kiếp!

 

Trưởng thôn Tiết đã bỏ ra không ít tiền bạc mời luật sư, ngờ đâu lại nhận được một kết quả phũ phàng đến vậy, khiến ông ta giận tím mặt: “Đừng mơ mà chuyển được hộ khẩu của Lục Bình đi!”

 

Chỉ cần hộ khẩu còn giữ ở đây, Lục Bình làm bất cứ việc gì cũng cần đến giấy tờ xác nhận của thôn. Chỉ riêng việc này thôi cũng đủ sức khiến Lục Bình phải khốn đốn. Nếu cô ta đã không chịu thức thời như vậy, thì đừng trách ông ta độc ác.

 

Người nhà họ Lục chẳng ngờ rằng, dù đã thắng kiện, họ vẫn sẽ bị thôn kìm kẹp. Họ vốn là những người nông dân chất phác, biết rõ nếu thôn không chịu buông hộ khẩu, Lục Bình sẽ chẳng thể nào dứt chân đi nơi khác.