Lục Kiều Chặn Đường
Cha mẹ Lục Ngọc có tính cách hiền lành nhút nhát đến nhường nào, ai ai trong làng cũng đều biết rõ, tuyệt đối chẳng phải vì nể nang gì cha mẹ cô. Chuyện thằng Lục Bình, đều một tay con bé Lục Ngọc lo toan trước sau. Con bé còn có thể nói chuyện đâu ra đấy đến nỗi thuyết phục được cả ông trưởng thôn. Anh Ba nói: “Bình thường thấy em oang oang khắp làng, chưa chắc đã biết tính toán rành rọt bằng chị Hai nó.” Ngay cả trưởng thôn mà cũng nhìn con bé Lục Ngọc bằng con mắt kính nể, họ ở chung dưới một mái nhà, thì càng phải đối xử tử tế với nó mới phải đạo chứ.
Chị Ba Phó nghe chồng phân tích, gật đầu lia lịa: "Tiểu Ngọc tính nết hợp với em, mấy chị em dâu chúng em chẳng còn gì để nói."
Anh Ba Phó gật gù: "Thế này mới phải chứ." Lục Ngọc về đây chưa được bao lâu, vậy mà trong nhà đã sắm được chiếc xe công nông ba bánh rồi. Việc buôn bán cũng dần ổn định, cuộc sống cứ thế mà khấm khá lên trông thấy.
Phạm Khắc Hiếu
Những lời bàn tán như vậy cứ râm ran khắp nhà họ Phó mấy bận. Sáng hôm sau, khi Lục Ngọc chuẩn bị chất các món đồ khô lên xe, ba cô chị dâu đã nhao nhao tranh làm.
"Tiểu Ngọc, em nghỉ tay đi, để chị làm cho, chị khỏe hơn em nhiều." Chị Ba Phó nhanh nhảu nói.
"Dạ không cần đâu chị, em tự làm được mà."
Chị Ba Phó cười mắng: "Con bé này, khách sáo với chị làm chi." Dứt lời, chị ta đã xắn tay áo giúp Lục Ngọc.
Chị Cả và chị Hai đứng bên cạnh đành chịu thua, không tranh lại nổi chị ta!
Chị Ba Phó vừa làm vừa vui vẻ ra mặt, trên môi luôn nở nụ cười tươi rói.
Lục Ngọc thấy mọi người đã chất xong đồ lên xe, bèn định cầm chổi quét dọn cái sân một chút. Nào ngờ, chiếc chổi trong tay cô liền bị chị Cả Phó giật lấy: "Cứ để chị lo, chị đây là người quét nhà giỏi nhất xóm đấy!"
Chị Hai, sau hai bận tranh giành không được, cũng thầm thử vận may của mình: "Tiểu Ngọc à, mẹ chị ở nhà mới mang cho chị nửa bát mật ong rừng đấy, quý lắm nên chị chẳng dám dùng. Em cứ lấy mà bồi bổ cho cả nhà nhé, nhất là cho chị Cả nữa."
Lục Ngọc biết rõ vào thời buổi này, đồ ngọt quý hiếm đến nhường nào, còn mật ong lại là mật rừng, kiếm được đâu phải dễ dàng, có khi phải chịu bao nhiêu vết ong đốt mới lấy về được. Cô liền từ chối: "Dạ không cần đâu chị."
Chị Hai giả vờ giận dỗi: "Khách sáo cái gì chứ! Để chị đi lấy ngay cho em đây."
Tiêu Thái Liên thấy ba cô con dâu cứ lảng vảng với dáng vẻ hám lợi, liền tức giận quát: "Vợ thằng Cả, vợ thằng Hai, vợ thằng Ba đâu cả rồi? Chưa đến giờ làm việc mà cứ đứng đây làm gì?"
Cả ba người vừa thấy mẹ chồng thì lập tức run rẩy, trong lòng vẫn không khỏi e dè.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc kéo nhẹ tay chị Hai Phó, nói: "Các chị mau đi làm đi thôi, mật ong rừng ấy chị cứ giữ mà dùng, em thật lòng không cần đâu ạ."
Mãi đến khi lựa lời khuyên nhủ, ba người họ mới chịu rời đi!
Tiêu Thái Liên nhìn theo bóng dáng lăng xăng của họ, phì cười một tiếng: "Đúng là nước đến chân mới chịu nhảy!"
Họ vừa đi khỏi, cái sân liền trở nên yên ắng. Lục Ngọc quay sang Tiêu Thái Liên nói: "Mẹ à, con định ghé qua nhà bác Trưởng thôn một lát."
Tiêu Thái Liên dịu dàng đáp: "Ừ, con cứ đi đi." Ánh mắt hiền từ đến lạ thường của bà khiến Lục Ngọc bất giác rờn rợn.
Cô vừa đi khuất, Tiêu Thái Liên cũng ra bờ sông hóng mát, góp chuyện với mấy bà thím hàng xóm.
Trước đây, bởi vì chuyện Lục Ngọc gả thay, dân làng vẫn còn xì xầm bàn tán, chê cười nhà họ Phó. Đến giờ, thấy Lục Ngọc nói năng khéo léo, làm việc gì cũng giỏi giang, mọi người lại quay sang bảo Phó Cầm Duy thật có phúc, vớ được cô vợ tuyệt vời.
"Vừa nãy tôi còn thấy con Lục Kiều chặn xe đạp của một người đàn ông từ thành phố về đấy, may mà bà không rước phải loại con dâu như vậy." Một bà thím nổi tiếng hay ngồi lê đôi mách kể lể.
Vừa rồi bà ta nhìn thấy cảnh Lục Kiều làm vậy, chỉ chốc lát nữa, cả thôn sẽ biết chuyện ngay thôi.
Tiêu Thái Liên đắc ý đáp: "Chứ còn gì nữa! Thằng Tư nhà tôi số đỏ thật. Vừa hay nó lại đi học đúng vào đợt khôi phục thi đại học. Quả nhiên là trời phật đã sắp đặt cho nó một mối lương duyên tốt đẹp!"
Chuyện đã đến nước này, người mất mặt nhất chính là nhà họ Lục, chẳng hiểu mẹ con bé đã dạy dỗ con mình thế nào nữa.
…
Lúc này, người mà Lục Kiều đang chặn giữa đường, không ai khác chính là Lý Dục Tài!
Lần này, Lý Dục Tài đã giúp Lục Ngọc rất nhiều công sức. Anh ta không chỉ đích thân mời luật sư cho cô, mà còn viết bài tố cáo chuyện ỷ thế h.i.ế.p người của Tiết Gia Thôn, vạch trần bộ mặt xấu xa của chúng. Lần trước Lục Ngọc có đưa cho anh hai mươi tệ để lo chi phí luật sư, nhưng anh kiên quyết không nhận. Thế là cô đành lén lút giấu số tiền đó vào trong cuốn sổ ghi chép của anh.
Lần này, Lý Dục Tài đích thân mang số tiền đó trả lại cho cô.
Nào ngờ, giữa đường anh lại gặp phải Lục Kiều. Lý Dục Tài vốn là chàng trai khôi ngô, xuất thân tử tế, nên cũng có không ít cô gái thầm thương trộm nhớ, muốn kết thân với anh. Nhưng con gái thời ấy đều e lệ, thấy người là không dám nhìn thẳng, nên chẳng ai dám làm phiền anh ta cả.