Đây là lần đầu tiên anh gặp một người con gái ngang ngược như Lục Kiều. Nhìn cô chằm chằm, Lý Dục Tài chợt nhớ đến chuyện cô ta nửa đêm mò tới nhà anh làm bánh bao, bây giờ nhìn thấy cô ta là anh lại thấy sởn gai ốc.
Lục Kiều bực bội nói: “Anh lại giúp Lục Ngọc! Dù anh có giúp cô ta đến mấy thì cô ta cũng đã kết hôn rồi.” Cô ta giận đến điên người, tại sao người chồng của kiếp trước lại làm lơ cô ta chứ.
Lý Dục Tài nghe vậy, giải thích: “Đồng chí Lục Ngọc phẩm hạnh cao đẹp, trong sạch, lại là ân nhân cứu mạng ông nội tôi. Tôi chẳng qua là báo đáp ân tình. Giữa tôi và cô ấy không hề có tư tình gì, mong cô Lục Kiều nói năng chú ý một chút!”
Lục Kiều vừa nghe anh biện giải thì mềm lòng, liền tiến lên một bước định nhào vào lòng anh. Lý Dục Tài lại nhanh chóng lùi về sau một bước.
Khiến Lục Kiều suýt chút nữa thì trật cả eo.
Lục Kiều thầm oán trách anh ta không hiểu phong tình. Cho dù kiếp này có chút sai sót, ân cứu mạng không thuộc về cô ta, nhưng tình cảm kiếp trước đâu phải là giả? Sao bây giờ anh ta lại đối xử với cô ta như người xa lạ chứ?
Lục Kiều hờn dỗi nói: “Nếu anh vô tình như vậy, em cũng không đợi anh nữa đâu. Sau này em sẽ gả cho người đàn ông khác!” Cô ta muốn anh ta phải hối hận cả đời.
Lý Dục Tài nghe cô ta nói vậy, khóe môi chợt nhếch lên, ánh mắt hơi giãn ra: “Thật sao? Cô nói lời giữ lời chứ?”
Đột nhiên, một tiếng cười khúc khích phụt ra. Lục Kiều và Lý Dục Tài nhìn về phía phát ra tiếng cười, thì thấy người tới chính là Lục Ngọc.
Lý Dục Tài thoáng vẻ ngượng ngùng, còn Lục Kiều thì giận tím mặt.
Lục Ngọc đang định đến chỗ trưởng thôn. Trưởng thôn đã giúp chị cô (Lục Ngọc), và giờ cô cũng phải dựa theo ước định mà đi giúp thôn làng giải quyết vấn đề phân bón.
Trong thôn chỉ có độc một con đường nhỏ, bị hai người họ đứng chắn hết cả. Lục Ngọc vốn không cố ý nghe lén, nhưng cả hai lại không hề che giấu, nói chuyện ầm ĩ khiến Lục Ngọc nghe thấy hết.
Lời uy h.i.ế.p của Lục Kiều thật quá buồn cười, cô không nhịn được nên đã bật cười thành tiếng.
Lục Ngọc vừa hay bắt gặp cảnh tượng Lục Kiều làm nũng, không khỏi mỉm cười tại chỗ.
Lục Kiều này một lòng muốn gả cho Lý Dục Tài, cô ta từng sống một kiếp vinh hoa phú quý bên anh. Lại không ngờ, từ sau khi Lý Dục Tài phát hiện cô ta đã giả mạo công ơn cứu mạng của người khác, anh liền nảy sinh nghi ngờ về nhân phẩm của cô ta.
Cộng thêm việc Lục Kiều luôn dùng ánh mắt si mê như nhìn tình lang mà nhìn anh ta, khiến Lý Dục Tài càng thêm sởn gai ốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh càng ngày càng tránh xa cô ta.
Lục Kiều nhìn thấy Lục Ngọc, cả người như con nhím xù lông, cảnh giác nhìn cô nói: “Cô tới đây làm gì?” Giọng điệu mang theo địch ý ngập tràn.
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc nói: “Tôi tới tìm trưởng thôn có chút việc, hai người đang cản đường tôi rồi.”
Lục Kiều hồ nghi nhìn Lục Ngọc, rồi miễn cưỡng tránh đường ra, nói: “Mời.”
Cô ta dùng thân thể mình trực tiếp ngăn cách Lục Ngọc với Lý Dục Tài, phòng bị chặt chẽ, sợ hai người họ sẽ nói chuyện với nhau.
Lý Dục Tài lại có chút không chịu nổi. Anh ta vốn dĩ đâu có cưới Lục Kiều, sao lại phải để cô ta chi phối?
Lục Ngọc có ơn cứu mạng với ông nội anh ta.
Trước đây, Lục Ngọc hẳn là cảm thấy anh ta có quan hệ gì đó với Lục Kiều, nên cô không tiếp xúc với anh ta, cũng không chấp nhận sự báo đáp từ nhà họ Lý.
Khó khăn lắm anh ta mới góp được chút sức trong chuyện của chị cả Lục Ngọc, khiến mối quan hệ với cô hơi hòa hoãn. Vậy mà Lục Kiều còn đứng ra chắn lối!
Nhìn thấy Lục Ngọc vẻ mặt bình thản đi qua Lục Kiều, rồi đi về phía ủy ban thôn.
Lý Dục Tài cũng không nhịn được nữa: “Đồng chí Lục Kiều, vốn dĩ một người đàn ông như tôi không nên nói những lời này, nhưng nữ đồng chí như cô cũng quá… không biết tránh hiềm nghi rồi! Tôi không có bất cứ suy nghĩ nào khác với cô, lời này vẫn nên nói rõ thì tốt hơn.”
Anh ta nói rất to, Lục Ngọc ở đằng xa cũng có thể nghe thấy.
Lục Kiều và Lục Ngọc là chị em họ, hai người lại xấp xỉ tuổi nhau. Từ sau khi xảy ra chuyện gả thay, trong thôn không ít người đã đem hai người họ ra so sánh.
Nhiều lần như vậy, Lục Kiều xem Lục Ngọc như cái gai trong mắt. Giờ đây Lục Ngọc vẫn quanh quẩn ở gần đây, Lý Dục Tài lại lớn tiếng phủ nhận mối liên hệ giữa hai người, mặt Lục Kiều đỏ bừng như bị ai đó vả một cái thật đau.
Từ khi Lục Kiều từ bỏ Phó Cầm Duy, toàn tâm toàn ý muốn bám víu vào cành cao là Lý Dục Tài, nhưng rồi lại bị chính anh ta thẳng thừng từ chối.