Mới nãy Lục Kiều khóc lóc chạy về nhà.
Cái chuyện cô ta lôi kéo, giằng co với đàn ông đã bị mấy bà thím trong thôn trông thấy cả. Rất nhiều người xúm lại xem trò cười, có mấy người hàng xóm thân thiết với bác gái Lục vội vàng đem tin tức này báo cho bà hay.
Bác gái Lục tức đến mức suýt ngất, bởi vì hành động vượt quá khuôn phép của Lục Kiều mà bà ta và chồng chẳng ngẩng mặt lên được.
Khi về nhà tìm Lục Kiều, bà thấy cô ta đang khóc sướt mướt.
Đợi nghe Lục Kiều kể xong, sắc mặt bác gái Lục lập tức tối sầm lại.
Phạm Khắc Hiếu
Bà thừa biết Lục Kiều nhiều lần thể hiện sự lả lơi với trai thành phố, bị cả thôn đánh giá, bàn tán xôn xao. Cứ đà này, Lục Kiều sẽ chẳng tìm được đối tượng nào trong thôn nữa mất.
Thấy cô ta khóc đến thảm hại, bà mắng té tát: “Cái đồ phế vật! Sao tao lại đẻ ra cái thứ vô dụng như mày chứ!”
Mắng xong, bà liền lôi xềnh xệch Lục Kiều đi, định bụng đi đòi lại công bằng cho con gái.
Bác gái Lục mắng chửi suốt dọc đường, oán trách ông trời bất công. Mẹ Lục Ngọc đâu thể nào sánh bằng bà, vậy mà con gái người ta lại hơn hẳn con gái mình ư?
Trông thấy Lý Dục Tài, mắt bác gái Lục đã bốc lửa, lại tình cờ nhìn thấy Lục Ngọc đứng cạnh bên, lửa giận trong lòng bà ta bỗng chốc nhân lên gấp bội: “Hay lắm, Lục Ngọc! Mày là người đã có chồng rồi, sao có thể cứ kè kè bên cạnh người đàn ông khác như thế hả? Còn ra cái thể thống gì nữa!”
Trong chuyện này, Lục Kiều và bác gái Lục có cùng một suy nghĩ, đều cho rằng Lục Ngọc đã cản trở nhân duyên tốt đẹp của Lục Kiều. Chắc chắn con bé đã nói lời gì đó!
Bác gái Lục vốn quen thói chụp mũ cho người khác, nói trước để giành phần phải, khiến người ta dễ bề cảm thấy Lục Ngọc quá thân mật với đàn ông lạ.
Danh tiết của người phụ nữ thôn quê rất quan trọng, đặc biệt là với người đã có gia đình. Nếu để tiếng xấu đồn xa, người phụ nữ sẽ chẳng thể ngẩng mặt lên nhìn ai ở nhà chồng.
Bác gái Lục la lối om sòm cả dọc đường, thu hút không ít ánh mắt tò mò. Bà con trong thôn nghe phong thanh rằng Lục Kiều có cử chỉ thân mật với một người đàn ông, vài người tuy không rõ ngọn ngành nhưng thấy bà ta kéo đến ủy ban thôn thì cũng xúm xít lại hóng chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt Lục Ngọc chợt lóe lên tia lạnh lẽo. Bác gái Lục lại giở trò cũ, lần nữa hủy hoại danh tiếng của cô. Xem ra lần trước cô đánh bà ta vẫn còn quá nhẹ tay:
"Bác gái bị ấm đầu rồi hay sao mà lại làm ầm ĩ ở ủy ban thôn thế này? Đây đâu phải nơi để bác la lối. Quả nhiên, lòng dạ đã vẩn đục thì nhìn cái gì cũng thấy dơ bẩn."
Bốn năm bà thím xúm xít lại gần, đều là những người lớn tuổi trong thôn. Người trẻ bình thường không dám đến ủy ban thôn để hóng hớt.
Nhưng mấy vị này ai cũng là người thích buôn chuyện, có họ ở đây, chưa đầy một khắc thôi là nửa thôn sẽ biết chuyện gì đã xảy ra.
Quả nhiên, một câu nói của Lục Ngọc khiến mặt bác gái Lục lập tức đỏ gay, bà ta the thé: "Mày nói ai bẩn hả? Đứa trẻ con nhà ai mà dám ăn nói với người lớn kiểu đó! Bố mẹ mày dạy dỗ mày ra sao hả, chẳng trách con Lục Bình bị người ta đánh, đáng đời! Đúng là cái lũ vô lương tâm!"
Chỉ thấy Lục Ngọc chợt trở mặt. Bác gái Lục không kịp nhìn rõ cô đã đến bên cạnh mình bằng cách nào, sau đó, hai cái tát bốp bốp giáng xuống, đánh cho bà ta hoa mắt chóng mặt.
Khoảng thời gian này, Lục Ngọc luôn làm những công việc nặng nhọc, thể lực mạnh hơn trước rất nhiều. Lần này vung tay đánh, mặt bác gái Lục lập tức sưng vù.
Lục Ngọc nói: "Bác đã có tuổi, đầu óc lú lẫn rồi hay sao? Tôi gọi bác một tiếng 'bác', chẳng qua là nể mặt bác trước người ngoài mà thôi, bác còn tưởng mình được đằng chân lân đằng đầu thật à? Nếu tôi còn nghe bác buông lời xúc phạm chị cả tôi dù chỉ một câu, thì đừng hòng chỉ hai cái tát này mà xong chuyện đâu!"
Bác gái Lục và Lục Kiều đều sững sờ. Hai mẹ con không ngờ Lục Ngọc lại nói ra tay là ra tay, không hề nể nang bất cứ ai.
Lục Kiều gào lên: "Mày còn đánh mẹ tao, tao liều mạng với mày!" Nói rồi, cô ta liền giống như con đàn bà điên, xông thẳng tới.
Bác gái Lục cũng ngồi phịch xuống đất vừa lăn lộn vừa la hét, nói rằng bị cháu gái đánh nên bà ta không sống nổi nữa.
Lý Dục Tài chứng kiến cảnh tượng đó, mí mắt giật liên hồi, thầm nghĩ đám người này thật đúng là...
Dĩ nhiên Lý Dục Tài sẽ không để con đàn bà điên Lục Kiều đánh ân nhân cứu mạng mình. Anh vội vàng giơ tay ngăn cản. Trưởng thôn từ trong phòng cũng bị kinh động, bước ra ngoài. Nhìn thấy lại là mẹ con Lục Kiều, ông lập tức nổi cơn tam bành: "Dừng tay! Các người đang làm cái trò gì vậy hả?"