Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 110: Phương Pháp Ủ Phân



 

Cả người Lục Kiều hơi mất bình tĩnh, cô ta nhìn Lý Dục Tài, nước mắt tuôn như mưa.

 

Điều đó khiến Lý Dục Tài vô cùng lúng túng, người ngoài nhìn vào còn ngỡ anh ta là kẻ phụ tình. Trong lòng anh ta có chút oán giận, trước đây anh ta nào biết cô gái nông thôn Lục Kiều này lại đầy chiêu trò đến thế.

 

Anh ta không cảm thấy mình sai, vẫn hiên ngang không hề nao núng.

 

Lục Kiều nói: “Anh đừng hối hận.” Từ tận đáy lòng, cô ta cảm thấy mình đã sai, vì một kẻ bạc bẽo mà ôm ấp mãi trong lòng, đến cuối cùng kẻ đó quay lưng bỏ đi, cô ta chẳng nhận được chút lợi lộc nào.

 

Lục Kiều nói lời này là có tự tin. Cô ta là người sống lại, đã từng kinh qua những năm tháng phát triển như vũ bão của thập niên chín mươi, một thời đã xa. Cô ta biết rõ sự phát triển của mười năm sau đó, cho dù không có Lý Dục Tài cũng có thể sống tốt.

 

Sở dĩ cố chấp với anh ta như vậy vẫn là vì kiếp trước hai người từng là vợ chồng ân ái, cô ta mới muốn phò tá anh ta lên làm người có quyền có thế. Nếu anh ta đã không cần vận may trời ban ấy thì thôi.

 

Nghĩ vậy, ruột gan Lục Kiều như bị xé nát.

 

Trong mắt ngấn lệ, cô ta trừng mắt nhìn Lý Dục Tài, tự tưởng tượng mình là người đàn bà bạc mệnh trong những vở kịch bi lụy. Thậm chí, cả cảnh Lý Dục Tài về sau hối hận đến xanh mắt cũng đã được cô ta vẽ ra trong đầu.

 

Cô ta nói xong câu này, xoay người bỏ đi.

 

Lý Dục Tài nào hay biết Lục Kiều lại có trí tưởng tượng phong phú đến nhường ấy, anh ta cũng không quá để tâm. Anh ta đi về phía ủy ban xã, tính trả lại hai mươi tệ cho Lục Ngọc, tiện thể báo cáo về bài viết tố cáo những hành vi độc ác ở thôn Tiết Gia lần trước, anh ta đã nhận được những lời khen ngợi.

 

Bây giờ tòa soạn yêu cầu anh ta tiếp tục khai thác sâu hơn vụ việc này, để thực hiện một bài báo tiếp theo.

 

Mọi người đều rất quan tâm cuộc sống hiện tại của hai mẹ con Lục Bình, thế nên anh ta cùng trưởng thôn làm thêm một bài báo nữa.

 

Khi Lý Dục Tài đuổi kịp đến văn phòng trưởng thôn, một vị cán bộ thôn đang hút thuốc ở bên ngoài nói: “Đồng chí phóng viên, cậu đợi chút đã, trưởng thôn đang nói chuyện ở bên trong.”

 

Lý Dục Tài thoáng sững người, không biết Lục Ngọc đang nói gì với trưởng thôn, anh ta cũng tìm một nơi có bóng râm ngồi xuống.

 

Trong phòng, Lục Ngọc nói với trưởng thôn Vương: “Danh sách ủ phân cháu đã viết xong rồi ạ.” Ủ phân có bí quyết riêng, có câu rằng muốn cây cối xanh tốt, mùa màng bội thu, ắt phải nhờ vào việc bón phân đầy đủ.

 

Độ màu mỡ trong ruộng không kịp bổ sung, nên hoa màu trên ruộng cũng chẳng thể phát triển thuận lợi. Thôn của họ có cả ruộng tốt lẫn ruộng xấu. Diện tích trồng lương thực lớn, nhưng sản lượng luôn không đạt mức cao.

 

Lúc đầu là Lục Ngọc dùng chuyện phân bón mà thuyết phục trưởng thôn, nhờ trưởng thôn đứng ra bảo hộ, giúp đỡ mẹ con Lục Bình.

 

Chuyện ly hôn ầm ĩ của Lục Bình là trường hợp đầu tiên trong thôn, một số cụ già cổ hủ trong thôn có hơi khó chịu, họ nói con gái xuất giá như nước đã hất đi. Trưởng thôn khi tiếp nhận hồ sơ hộ khẩu của Lục Bình cũng chịu không ít áp lực.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trưởng thôn Vương mở ra xem, mới thấy quả thật công sức ông bỏ ra đều xứng đáng.

 

Bên trên viết phương thức ủ phân chi tiết.

 

Người làm ruộng ai cũng có bí quyết riêng. Có người chất phân, có người chôn xương cốt trong đất. Trước đây trưởng thôn Vương từng nghe nói chuyện ủ phân, nhưng quy trình cụ thể là gì, ông ta không biết. Thuở ấy, những bí quyết nghề nghiệp thường được giữ kín, hỏi han cũng khó lòng có được lời chỉ dẫn.

 

Nhưng nhìn kỹ tờ giấy này mới rõ công đoạn phức tạp đến thế. May mà có phương pháp này, chứ nếu cứ tự mò mẫm, e rằng khó mà thành công.

 

Trưởng thôn Vương hào hứng nói: “Tôi sẽ gọi người đi chất phân ngay đây.” Ông chẳng đợi được nữa, dù chưa đến vụ thu hoạch, nhưng bón phân sớm sẽ giúp cây lương thực phát triển tốt hơn.

 

Ông lại nói thêm: “Chắc Bạch Gia Thôn đã sớm nắm vững kỹ thuật này rồi. Mấy năm trước, họ đã bắt đầu nhặt phân bò, phân ngựa về dùng, trong khi chúng ta vẫn còn ngơ ngác không biết để làm gì.”

 

Trưởng thôn Vương xem danh sách, bấy giờ mới vỡ lẽ: “Hóa ra họ biết mà không nói cho ta hay.” Đoạn, ông quay sang Lục Ngọc: “Cũng nhờ có cô đấy thôi.”

 

Trưởng thôn Vương hăng hái hẳn lên. Bạch Gia Thôn vốn là thôn giàu có nhất vùng, cùng làm ruộng như nhau mà thôn người ta đã sắm được xe máy kéo rồi. Nếu mình làm ăn đàng hoàng, e rằng chỉ mấy năm nữa thôi cũng sắm được máy kéo thôi.

 

Lục Ngọc bèn nói: “Vậy cháu xin phép về trước đây ạ.”

 

“Được thôi. Có việc gì cứ ghé tìm tôi nhé.” Trưởng thôn Vương niềm nở đáp lời.

 

Lục Ngọc gật đầu. Hai người vừa bước ra đã trông thấy Lý Dục Tài. Anh Lý mới đây còn nói muốn làm một loạt phóng sự báo chí, nhằm thẳng vào chuyện của cô Lục Bình.

 

Đây quả là một cơ hội tốt để tuyên truyền cho thôn mình, Trưởng thôn Vương nhanh nhảu hỏi: “Anh định phỏng vấn lúc nào? Bây giờ tôi đang rảnh đây này.”

 

Lý Dục Tài đáp: “Phỏng vấn ngay đây, nhưng trước hết phải hỏi thăm tình hình của chị Lục Bình.” Ý anh là muốn nói vài câu với Lục Ngọc.

 

Hiện giờ, chị Lục Bình đã về thôn và vẫn đang tịnh dưỡng, một mực không muốn gặp người ngoài, sợ lại gợi nhắc chị ấy nhớ về chuyện cũ.

 

Một vài chuyện nhỏ nhặt về chị ấy thì chỉ có thể hỏi Lục Ngọc thôi.

 

Lục Ngọc cùng Lý Dục Tài trò chuyện trong sân. Bởi bên ngoài còn có Trưởng thôn và các cán bộ thôn, nên hai người chẳng thể buôn chuyện riêng tư gì nhiều.

Phạm Khắc Hiếu

 

Lý Dục Tài muốn đưa cho Lục Ngọc hai mươi đồng tiền tệ. Cô xua tay: “Mời luật sư thì dĩ nhiên phải tốn kém rồi, nhưng cũng nhờ có anh mới tìm được một luật sư giỏi giang như vậy giúp tôi. Chuyện này đâu thể để anh phải thiệt thòi!”

 

Lý Dục Tài còn định nói gì nữa, thì đúng lúc này, bác gái Lục đã kéo Lục Kiều hùng hổ xông đến.