Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 126: Nên Xây Nhà Thôi



 

Người dân trong thôn Đại Vũ sống quần tụ khá gần nhau. Lúc này, rất nhiều người liền xúm xít kéo tới sân nhỏ nhà họ Lục, cười nói: “Ôi chao, con gái thứ hai của nhà mình về rồi đấy à, đã lâu rồi cô không về thăm nhà.”

 

Một thím hàng xóm hay chuyện rảo bước đến gần, mắt sáng rực lên: “Nghe nói con gái nhà mình gả cho người có chức có quyền lắm cơ mà?”

 

Cha mẹ Lục cũng vừa đi vào sân, thấy ba chị em đều tề tựu ở đó, nụ cười trên mặt ông bà không sao nén nổi. Ông nói: “Sao về nhà mà không báo cho cha mẹ hay một tiếng?”

 

“Ấy chà, mọi người đang nấu nướng gì vậy? Từ xa tôi đã thấy khói bếp nhà các vị bốc lên nghi ngút rồi.”

 

Mọi người đứng trong sân nhỏ ngửi thấy mùi thơm phức của món tương thịt mới làm, ai nấy đều nuốt nước bọt ừng ực. Thật không biết họ vừa nấu món gì mà lại thơm lừng đến thế!

 

Lục Ngọc giải thích: “Chị hai con mang tới chút thịt, muốn bồi bổ cho chị cả, nhân tiện con nấu luôn một nồi tương thịt.”

 

Nhắc tới thịt, ai nấy đều tỏ ra hứng thú. Người trong thôn muốn mua thịt phải đi đổi phiếu thịt trước, sau đó còn phải ngồi xe ra thị trấn mua, có đôi khi đi muộn còn chưa chắc đã mua được miếng thịt ngon lành, có cả mỡ.

 

Chị hai Lục làm sao mà lại có nhiều thịt như vậy được?

 

Chị hai kể về việc nhà mình hợp tác nuôi heo. Lục Ngọc liền tiếp lời: “Chúng ta cũng thử bàn với trưởng thôn xem sao. Nếu thôn mình có thể nuôi heo chung, thì ai nấy đều được hưởng lợi!”

 

“Còn có cách làm như vậy nữa ư?” Người dân trong thôn vốn chất phác, chưa từng nghĩ tới chuyện thôn mình cũng có thể tổ chức nuôi heo tập thể.

 

“Nếu thật sự được, sau này mổ heo thì vừa có tiết canh, vừa có thịt tươi ăn.” Toàn thân con heo đều là của quý, nghĩ thôi đã khiến họ thèm thuồng đến nhỏ dãi.

 

Một người trong thôn nói: “Vậy thì bây giờ chúng ta đi thôi, cô Lục Ngọc đi cùng với chúng tôi đi, đỡ cho chúng tôi ăn nói không rành mạch.”

 

Nếu các thôn khác có thể làm mô hình hợp tác này, thì thôn của họ cũng có thể học theo. Ăn thịt luôn là chuyện lớn của cả thôn, bởi vậy mỗi người đều vô cùng tích cực.

Phạm Khắc Hiếu

 

Lời mời nhiệt tình khó từ chối, chị hai Lục cũng đành theo chân họ ra thôn. Họ vừa đi, trong sân nhà cũng trở nên thanh tĩnh hơn nhiều. Lục Ngọc nói với cha mẹ: “Sân nhà chúng ta quả là nhỏ quá rồi.”

 

Thời điểm này, đất ở không bị quản lý nghiêm ngặt, muốn khoanh vùng bao nhiêu cũng được. Chỉ có điều, gạch ngói xây nhà đắt đỏ, công thợ cũng chẳng rẻ chút nào.

 

Mẹ Lục thở dài: “Căn nhà này quả là chật hẹp.” Năm đó, họ bị bà nội Lục đuổi đi, chẳng được chia chác đồng nào, phải mua lại nhà của người khác, trả góp ròng rã mấy năm trời mới dứt nợ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thuở ban đầu dựng căn nhà này, vì tính toán từng viên gạch mà khung nhà rất thấp, trong nhà cho dù là ban ngày cũng tối om om, sân cũng bé tí, bếp núc lại càng chật chội, sống ở trong cực kỳ ngột ngạt đến khó thở.

 

Nghe Lục Ngọc nói chuyện xây nhà, cha mẹ cô liền lắc đầu: “Chuyện đó để sau này hẵng tính.” Sửa sang nhà cửa sơ sơ cũng phải mất hai ba trăm tệ, nếu xây lại toàn bộ, cho dù dùng gạch cũ cũng phải hơn một nghìn tệ, đây còn chưa kể tiền lo giấy tờ nhà đất và tiền công thợ.

 

Trong nhà ngay cả một trăm tệ cũng chẳng có lấy, nói gì đến một nghìn tệ.

 

Lục Ngọc cười nói: “Rồi sau này có tiền rồi chúng ta sẽ xây.”

 

Cha Lục cười đôn hậu, ánh mắt hiền từ.

 

Mấy người bên ngoài đều đi nói chuyện hợp tác nuôi heo, chỉ có cha mẹ Lục, chị hai Lục và Lục Bảo ở nhà.

 

Lục Ngọc mang ra món tương thịt vừa mới làm xong, còn có thịt phơi khô gác bếp. Mẹ Lục nhìn đến tròn xoe mắt kinh ngạc, nói: “Con gái, sao mà nhiều thịt thế này!” Cả đời bà chưa từng được “dư dả của ăn của để” như thế này bao giờ.

 

Lại còn có một hũ mỡ heo đầy ắp, Lục Ngọc còn định làm bánh bao nhân thịt.

 

Mẹ Lục tới nhìn, suýt chút nữa thì té ngửa: “Nhân toàn thịt sao? Các con đó, còn trẻ không biết tiết kiệm! Đến nhà địa chủ ngày xưa cũng chưa chắc đã dám ăn uống xa xỉ đến thế!”

 

May mà nhân thịt dùng vải phủ lại, nếu để người trong thôn nhìn thấy còn không biết sẽ thèm thuồng đố kỵ đến mức nào.

 

Theo bà, số thịt này mà dùng một phần mười, trộn thêm một chậu cải trắng nữa là đã thịnh soạn lắm rồi.

 

Lục Ngọc nói: “Cứ ăn thử xem sao, hơn nữa chị hai cũng mang không ít thịt tới, phải ăn cho đã miệng chứ.” Người làm việc đồng áng như họ đều là ăn cơm khoán của đội sản xuất.

 

Mỗi người một bát cháo độn khoai, vài cọng rau muối, nhạt nhẽo vô vị, đối với người làm việc nặng nhọc như họ mà nói, chẳng đủ lót dạ.

 

Người có gia cảnh khá hơn chút, buổi trưa về nhà còn phải ăn thêm miếng gì đó cho chắc bụng.

 

Nhưng nhà mẹ Lục Ngọc nghèo, cha Lục và mẹ Lục chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Hôm nay Lục Ngọc làm xong bột và nhân, sau khi cán bột liền nhanh chóng gói một cái bánh bao tròn lẳn, múp míp.

 

Trông thật thích mắt, sau khi đun sôi nước, chỉ hai mươi phút là có thể ăn được.