Một cơn gió heo may lướt qua, vờn mái tóc lưa thưa của Lục Ngọc, càng làm tôn lên vẻ thanh tú, mộc mạc của cô gái tuổi đôi mươi.
Ông cụ Lý tiếp lời: “Lúc đầu tôi có đưa tiền cảm ơn nhưng cô ấy không nhận. Tôi cũng không mang quá nhiều tiền, bèn theo cô ấy xuống núi. Ông muốn biết nhà của ân nhân ở đâu, nên theo sau cô ấy từ xa, thấy cô vào căn nhà kia. Sau đó, ông mang theo ba trăm tệ và quà đến tận nhà để cảm ơn một lần nữa, thì người nhà lại bảo cô gái ấy tên Lục Kiều, cũng không nhận tiền mà chỉ xin một bức thư khen ngợi.”
Phạm Khắc Hiếu
Vì vậy, khi ông cụ Lý đến đồn công an có việc, nghe thấy báo án nói Lục Kiều ở thôn Đại Vũ vì tham tiền sính lễ mà tráo dâu, ông ta không màng việc đang làm, vội vã gọi cháu trai tới.
Ông muốn đi rửa oan cho ân nhân cứu mạng, trong lòng thầm nghĩ, ân nhân ngay cả ba trăm tệ tiền cảm ơn cũng không lấy, sao lại vì tham ba trăm tệ tiền sính lễ mà làm ra chuyện vô sỉ này?
Ông cụ Lý nhìn bác gái Lục, ông luôn cho rằng người nông thôn đôn hậu nhiệt tình, hoàn toàn không ngờ mình lại vô tình bị người nhà họ Lục lợi dụng để đối phó ân nhân của mình.
Ông cụ Lý chịu đả kích rất lớn.
Lục Ngọc lập tức hiểu rõ dự tính của bác gái, người sẵn lòng chi ra ba trăm tệ làm tiền cảm ơn chắc hẳn là người có điều kiện và lịch thiệp, thế nên thay vì nhận tiền, nên đổi lấy một mối giao hảo lâu dài thì hơn.
Sở dĩ bác gái dám mạo hiểm tráo dâu như vậy, đại để là vì bà đã thăm dò được ông cụ Lý có một người cháu trai đã đến tuổi lập gia đình, nay lại có ơn cứu mạng này, dĩ nhiên là việc tác hợp hai đứa sẽ dễ như trở bàn tay.
Cộng thêm Lục Kiều và Lục Ngọc là thân thích, dáng vẻ vẫn có vài phần giống nhau.
Đầu tiên là tạo dựng quan hệ, sau khoảng nửa năm thì nhờ ông cụ Lý sắp xếp công việc trước, rồi dùng danh nghĩa thăm nom qua lại nhiều, với mức độ được chào đón ở trong thôn của Lục Kiều, việc khiến cháu trai ông cụ phải xiêu lòng cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Chỉ đáng tiếc mưu đồ toan tính kỹ lưỡng như vậy, lại không ngờ ông cụ Lý lại là người chính trực, khi nghe tin Lục Kiều bị oan ức, lập tức giúp đỡ, nhưng cuối cùng lại biết được chân tướng sự việc.
Lý Dục Tài cũng ngỡ ngàng, nhất thời chẳng thốt nên lời.
Ông cụ Lý là người có tố chất, không chỉ trích trực tiếp bác gái Lục và bà nội Lục, nhưng thái độ của ông đã rõ như ban ngày.
Cảnh sát Trần là người chuyên điều tiết các vấn đề trong thôn ở đồn công an, nghe xong toàn bộ quá trình, ông nói: “Chuyện lần này vô cùng nghiêm trọng, trong huyện đã mở nhiều cuộc họp lớn, liên tục ra chỉ thị nói phải tôn trọng quyền tự do hôn nhân của phụ nữ.”
Sau đó cảnh sát Trần nói thêm: “Xét theo ba trăm tệ của nhà họ Phó đã được lấy về, vừa nãy cậu cả Phó cũng nói với tôi rằng vì đều là người trong một thôn nên họ không truy cứu thêm. Tuy vẫn chưa đến mức phải tạm giữ hành chính, nhưng tính chất sự việc rất nghiêm trọng, mong trưởng thôn sẽ phê bình giáo dục thật nhiều hơn nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trưởng thôn Vương lập tức gật đầu khúm núm đáp lời: “Vâng, nhất định tôi sẽ nghiêm túc phê bình, giáo dục cặn kẽ!”
Cuối cùng, đồng chí cảnh sát Trần nói: “Tôi đã ghi nhớ chuyện này. Nếu gia đình họ Lục các người còn tiếp tục gây ra chuyện tương tự, tái phạm sẽ bị xử phạt nặng. Đến lúc đó, không phải chỉ là tạm giam mà có thể giải quyết được đâu, mà là phải ngồi tù, đưa tới nông trường để cải tạo lao động.”
Nghe xong lời này, bà nội Lục và bác gái Lục đều run lẩy bẩy.
Sau cùng, đồng chí cảnh sát Trần quay sang nói với Lục Ngọc: “Cô rất tốt, rất dũng cảm!”
Anh từng chứng kiến nhiều người phụ nữ ở nông thôn phải chịu ấm ức nhưng không dám cất tiếng. Đất nước đã độc lập mấy chục năm, phụ nữ lẽ ra đã sớm được giải phóng rồi. Anh rất khâm phục những người dám đứng lên vì chính mình như cô.
Người không tự cứu lấy mình, thì người khác cũng khó lòng cứu được!
Chỉ một chuyện nhà mà đã có thể khiến cảnh sát phải ra mặt can thiệp.
Đồng chí cảnh sát Trần nói xong, còn móc ra một viên kẹo từ trong túi áo và bảo: “Sau này nếu họ còn dám bắt nạt cô, cứ đến tìm tôi.”
Lục Ngọc trịnh trọng cúi người cảm ơn đồng chí cảnh sát Trần.
Ông cụ Lý thực sự cảm thấy quá đỗi hổ thẹn với Lục Ngọc, kiên quyết muốn đưa tiền bồi thường cho cô.
Nhưng Lục Ngọc lại không nhận, cô nói: “Lúc đầu cứu ông, cháu chưa từng nghĩ sẽ đòi hỏi báo đáp gì. Bất cứ ai gặp phải hoàn cảnh như vậy cũng sẽ ra tay giúp đỡ thôi ạ.”
Ông cụ Lý thở dài một tiếng, ông biết hành vi ngày hôm nay của mình đã khiến Lục Ngọc thất vọng.
Sự việc đã rồi, có nói gì thêm cũng vô ích. Ông cụ Lý mang theo nỗi tiếc nuối mà rời khỏi thôn.
Bác gái Lục vẫn cố gắng chặn chiếc xe đạp của hai ông cháu Lý Dục Tài lại, còn muốn giải thích thêm.