Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 14: Đã Bái Đường Chính Là Vợ Chồng



 

Thế nhưng, Lý Dục Tài chỉ nói một câu cộc lốc: “Tránh ra.”

 

Giọng điệu thiếu kiên nhẫn hệt như xua đuổi ruồi nhặng, sau đó anh ta đạp xe chậm rãi rời đi.

 

Khỏi phải nói, bác gái Lục vô cùng hối hận. Sớm biết thế này thì đã nhận ba trăm đồng tiền cảm ơn của ông cụ Lý rồi.

 

Tự ý không nhận tiền, giờ thì tiền mất, đến cả chàng rể quý là cán bộ trong huyện cũng mất tăm.

 

Vừa quay đầu lại, bà ta nhìn thấy trưởng thôn Vương đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng lại run lên cầm cập.

 

Bác gái Lục lại nhớ tới Phó Cầm Duy, bèn nói: “Tiểu Phó à, chúng ta láng giềng gần gũi, nào có lưỡi mà không đụng phải răng. Mấy chuyện này đều là hiểu lầm cả thôi mà.”

 

Tiêu Thái Liên phỉ phui bà ta: “Phi! Hiểu lầm cái quái gì! Cưỡi lừa tìm ngựa, coi ai là kẻ ngốc à. Thằng cả, thằng hai, thằng ba, thằng tư, chúng ta về nhà!”

 

Họ bỏ đi, nhưng những người dân tụ tập xem náo nhiệt xung quanh thì vẫn chưa tản ra.

 

Trong thôn chưa từng xảy ra chuyện nào ầm ĩ đến thế này. Lần này Lục Ngọc chịu thiệt thòi lớn, nhưng may mà mọi người đều hiểu rõ con người cô. Họ chỉ khinh thường hành vi của gia đình bà nội Lục mà thôi.

 

Lục Kiều thấy mọi người đều xúm lại an ủi Lục Ngọc, còn cô ta thì bị mấy người chị dâu bóng gió châm chọc.

 

Bà nội Lục và bác gái Lục định quay về, ai ngờ họ muốn đi nhưng những người khác lại không cho.

 

Trưởng thôn Vương yêu cầu hai người họ đến ủy ban thôn viết kiểm điểm, rồi đọc trước mặt toàn thể dân làng. Hai người nghe vậy mà đầu óc choáng váng, ong ong cả lên.

 



 

Người nhà họ Phó về đến nhà, dày vò cả buổi sáng mà chưa ai được ăn uống gì, lúc này ai nấy đều đói meo.

 

Chị ba Phó bước vào bếp, tìm chút đồ ăn còn thừa để hâm lại, rồi nấu đại một nồi để cả nhà lấp bụng.

 

Ai ngờ, vừa mở nắp nồi ra, những chiếc bánh mì độn thô lương đã nở phồng lên, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào hấp dẫn. Mở thêm lớp dưới, một nồi cháo thập cẩm vẫn còn nóng hổi nghi ngút khói.

 

Chị ba Phó vội vàng cầm bát đũa, thốt lên: “Không ngờ về nhà còn có đồ ăn sẵn thế này ư?”

 

Mọi người nhìn tới, ồ, bánh mì trông thật to!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Anh ba Phó nhanh miệng nhất, lập tức cầm lấy xé một miếng bỏ vào miệng. Bánh mì mềm mại, mang theo vị thanh ngọt của ngũ cốc, hoàn toàn không hề bị rát cổ, ăn vào vừa dẻo vừa dai.

 

“Thứ này ở nhà mình cũng có thể làm được sao? Ngon quá chừng!”

 

Anh ba Phó vừa ăn vừa nói năng luyên thuyên: “Nếu ngày nào cũng được ăn món này, không cần thêm thức ăn kèm cũng được nữa.”

 

Tiêu Thái Liên im lặng nhìn, những người khác dù thèm cũng không dám đụng đũa.

 

Bây giờ, Tiêu Thái Liên nhìn những chiếc bánh mì độn lương khô mềm mại cùng bát cháo lương thực giản dị, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng phức tạp.

 

Chị ba Phó dò hỏi: “Mẹ, vậy chuyện của chú tư tính sao đây?” Trong thâm tâm, chị ta muốn Phó Cầm Duy cưới Lục Ngọc. Dù sao chuyện đã đến nước này, Lục Ngọc cũng khó mà gả cho ai khác được. Nếu nhà họ chịu cưới cô ấy, nói không chừng còn tiết kiệm được ba trăm tệ.

 

Chị hai Phó cũng xen vào: “Quả thật cô Lục Ngọc không tệ chút nào, may mà em ấy giỏi giang, chứ người nhà họ Lục thì quá là ngang ngược!” Chị ấy thầm nghĩ, may mà mình không dính dáng gì, nếu không thì đã phải vất vả rồi.

 

Anh ba Phó cũng rất muốn Lục Ngọc gả vào nhà. Chẳng nói gì khác, chỉ riêng món bánh mì độn lương khô kia thôi cũng đủ để thuyết phục anh ấy rồi! Nếu mà ngày nào cũng được ăn như thế thì còn gì bằng.

 

Phó Cầm Duy vẫn nhíu chặt mày, cơn tức giận từ chuyện vừa rồi vẫn chưa nguôi.

 

Tiêu Thái Liên nhìn Phó Cầm Duy rồi nói: “Còn ngây ra đó làm gì, không mau đi đón vợ con về?”

 

Nói đoạn, bà rút ba trăm tệ vừa mới đòi được từ tay bà nội Lục ra đưa cho anh: “Lần này nhớ đừng đưa nhầm người nữa đấy.”

 

Phó Cầm Duy đứng im không nhúc nhích, Tiêu Thái Liên cau mày: “Đi đi chứ.”

Phạm Khắc Hiếu

 

Phó Cầm Duy bấy giờ mới đứng dậy, cầm lấy ba trăm tệ, rồi xoay người đi ra ngoài.

 

Tiêu Thái Liên dặn dò mọi người: “Cứ ăn đi, để dành một ít cho vợ thằng tư nữa.”

 

Chị ba Phó trong lòng đau xót. Vốn nghĩ có thể tiết kiệm được khoản ba trăm tệ này, không ngờ lại phải móc tiền ra. Năm xưa khi cưới chị ta chỉ tốn một trăm tệ, cũng là con dâu, sao người ta lại được nhiều hơn thế. Dù ấm ức nhưng chị ta không dám hé răng, chỉ bực dọc xé một miếng bánh mì độn lương khô thật mạnh.

 

Anh hai Phó vừa ăn vừa nói: “Chuyện này chắc sẽ không khiến chú tư canh cánh trong lòng chứ?”

 

Anh ba Phó vẫn không ngừng ăn những miếng lớn miếng nhỏ, sợ mình lỡ mất một miếng ngon.