Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 131: Đóa Hoa Cao Lãnh



 

Trong thập niên tám mươi, nước đường là một thứ thức uống vô cùng quý giá và bổ dưỡng. Đặc biệt khi được pha từ thứ nước giếng làng mát lạnh, nó lại càng ngọt thanh, sảng khoái và thơm ngon đến lạ.

 

Lưu Bàng nghe xong đã thèm chảy nước miếng, nhưng ngoài miệng vẫn cứ khách sáo từ chối: “Thôi, không cần đâu ạ!”

 

Lục Ngọc nào thể không nhìn thấu sự ngại ngùng của anh ta, cô không cho anh ta có cơ hội từ chối, liền nhanh nhẹn rót một bát đầy.

Phạm Khắc Hiếu

 

Lưu Bàng thấy khó từ chối, đành nhận lấy bát nước đường. Anh ta liền tu một hơi cạn sạch, giải tỏa cơn khát tức thì.

 

Uống xong, Lưu Bàng có chút ngượng nghịu, gãi đầu nói: “Chị dâu à… Chị xem, em đến mà chẳng mang quà cáp gì, lại còn được chị mời nước đường. Thế này thì ngại ngùng quá.” Anh vốn dĩ chỉ định ghé qua để đưa thư hộ.

 

Chẳng ngờ chị dâu lại niềm nở, nhiệt tình đón tiếp đến thế.

 

Lưu Bàng không quên mục đích chính, anh ta liền nói ngay: “Em đang làm ở trại nuôi heo của huyện. Anh Phó có nhắc là chị dâu muốn nuôi heo. Vậy đến lúc đó chị cứ việc tìm đến em, em sẽ chọn cho chị những con heo con dễ nuôi nhất. Từ việc mua thức ăn chăn nuôi sau này, cũng cứ để em lo liệu hết cho.”

 

Trại nuôi heo mà Lưu Bàng nhắc tới không phải là kiểu nhỏ lẻ, lặt vặt như bà con trong thôn nuôi vài ba con cho vui. Đó là trại heo nhà nước quy mô lớn, với hơn nghìn con heo. Không chỉ cung cấp cho khắp các xã, huyện lân cận mà ngay cả các thành phố lớn cũng phải đặt hàng, cử xe tải về tận nơi để chở heo đi.

 

Thế nên việc Lưu Bàng bao biện nhiều việc như vậy quả thực không phải nói khoác đâu.

 

Anh ta chính là con trai của vị xưởng trưởng trại nuôi heo ấy. Hồi trước, anh ta và Phó Cầm Duy từng là bạn học thời phổ thông, nhưng anh ta không thi đỗ đại học nên đành quay về trại làm việc loanh quanh. Còn Phó Cầm Duy thì đỗ đại học, rời làng lên thành phố học hành tử tế!

 

Lưu Bàng tấm tắc kể: “Hồi anh Phó đi học ấy à, tính tình anh ấy lạnh lùng lắm, nhưng lại được cả đám con gái trong trường mê mẩn. Thế mà anh ấy chẳng thèm liếc mắt đến một ai đâu. Bọn tôi ai nấy đều thắc mắc không biết anh ấy sẽ tìm được một người vợ như thế nào. Ấy vậy mà giờ đây, vừa được diện kiến chị dâu, tôi mới hiểu vì sao anh ấy không thèm để mắt đến đám con gái ở trường ngày đó.”

 

Lục Ngọc thì vừa thanh tú, xinh đẹp lại ngọt ngào, quả đúng là một đôi trời sinh với Phó Cầm Duy, xứng đến từng chân tơ kẽ tóc!

 

Không phải Lưu Bàng nịnh bợ cô, trong ngót nghét một năm trời, anh ta đã đi xem mắt không biết bao nhiêu lần, gặp gỡ cũng đến mấy chục cô rồi, song vẫn chẳng cô nào xinh đẹp được như Lục Ngọc.

 

Lục Ngọc nghe vậy, buột miệng hỏi: “Anh ấy được săn đón đến thế ư?”

 

Lưu Bàng đáp lời, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối: “Đúng vậy, đám con gái cứ gọi anh ấy là… ồ, đúng rồi, ‘đóa hoa cao lãnh’.” Anh ta còn cười khà khà nói thêm: “Anh Phó từ trước đến giờ chưa bao giờ nhờ vả ai, vậy mà khi gửi điện báo cho tôi, tôi còn giật mình tưởng có chuyện gì, phải đích thân chạy một chuyến mới xong.” Nói rồi, anh ta chau mày, như vẫn còn chưa hết ngạc nhiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thế nhưng, giờ đây khi gặp Lục Ngọc, Lưu Bàng đã hiểu rõ vì sao Phó Cầm Duy lại để tâm đến vậy!

 

Nếu anh ấy có được một người vợ xinh đẹp nhường này, chắc chắn sẽ thương yêu hết mực, chẳng tiếc gì.

 

Trong lòng Lục Ngọc cũng dâng lên chút cảm động, hôm đó cô chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ Phó Cầm Duy lại ghi nhớ trong lòng.

 

Lưu Bàng vừa bước vào sân đã ngửi thấy mùi thơm cay tê nồng nàn. Hằng ngày, họ làm cổ vịt, mùi thơm đó cứ thế mà ngấm sâu vào chậu, bát, đũa, len lỏi khắp mọi ngóc ngách.

 

Lưu Bàng nuốt nước miếng ực một cái, hỏi: “Chị dâu còn biết nấu ăn nữa sao?”

 

Lục Ngọc đặt một đĩa lưỡi vịt đã thái nhỏ từ trên bàn xuống, tươi cười nói: “Anh có thích ăn lưỡi vịt không?” Mỗi lần làm món vịt kho, cô đều cẩn thận để riêng một chút lưỡi vịt cho mình.

 

Tuy Lưu Bàng chưa từng ăn món này bao giờ nhưng lại tỏ ra rất hứng thú. Nhìn dáng người vạm vỡ của anh ta là đủ biết, trên đời này không có món gì anh ta không dám nếm thử.

 

Đôi mắt anh ta dán chặt vào đĩa lưỡi vịt, nhưng ngoài miệng vẫn giữ kẽ khách sáo: “Không ăn đâu.” Khỏi phải nói trong lòng anh ta ảo não nhường nào, sao lúc ra ngoài lại quên mang theo hai cân thịt heo tới biếu chứ!

 

Bây giờ vừa uống nước đường, vừa được đãi ăn, anh ta thấy rất ngại ngùng.

 

Lục Ngọc như thấu hiểu, lên tiếng: “Anh nếm thử mùi vị giúp tôi nhé.”

 

Lưu Bàng quả thực chưa từng ăn qua thứ này. Anh ta cầm một miếng, nếm thử. Lưỡi vịt trơn nhẵn, vừa dai vừa mềm, khi ăn vào thấy cay cay tê tê mằn mặn, bên trong chỉ có một khối xương nhỏ, ngon tuyệt cú mèo.

 

Anh ta hệt như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, miếng lưỡi vịt bé xíu còn chưa kịp nếm ra hết vị ngon đã trôi tuột xuống bụng. Lý trí mách bảo không nên lấy thêm, nhưng đôi tay như mất đi sự kiểm soát, lại vươn tới lấy thêm một miếng nữa, cho vào miệng gặm sạch sẽ từng ngóc ngách.

 

Thịt trên lưỡi vịt vừa mềm vừa dai, sao trước đây anh ta lại không phát hiện ra thứ mỹ vị này chứ.

 

Lục Ngọc thấy anh ta thích ăn, nhưng lại rất biết kiềm chế, sau khi lấy hai miếng thì không chịu lấy nữa. Đã là bạn của Phó Cầm Duy, lại còn hứa sẽ giúp đỡ lúc nuôi heo, dĩ nhiên cô phải chiêu đãi đàng hoàng.