Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 132: Dục Vọng Chiếm Hữu



 

Đụng vào những thứ khác trong nhà còn phải xin phép mẹ chồng, nhưng lưỡi vịt là món ăn vặt riêng của cô, thứ này cô hoàn toàn có thể tự làm chủ.

 

Thấy Lưu Bàng ngại ngùng không dám ăn tiếp, Lục Ngọc bèn gom hết số còn lại vào một cái bát, dúi vào tay anh ta, lấy cớ đường xa để anh ta mang theo ăn dần.

 

Tuy Lưu Bàng thấy ngại thật, nhưng anh ta thực sự rất thích món lưỡi vịt này. Thấy Lục Ngọc thật lòng muốn cho, anh ta cũng không từ chối nữa, trong lòng thầm nhủ, lần sau tới nhất định không thể đi tay không!

 

Lục Ngọc tiễn Lưu Bàng ra ngoài, trong lòng không khỏi nghĩ, Phó Cầm Duy bình thường ít nói ít cười, không ngờ lại là một người đàn ông chu đáo đến vậy.

 

Lục Ngọc thật sự không biết đối đãi với anh như thế nào cho phải lẽ.

 

Buổi tối, cô làm riêng một bát trứng hấp nóng hổi cho anh, lúc ăn cơm liền đặt bát trứng ấy trước mặt Phó Cầm Duy.

 

Tuy nhà họ Phó ăn chung mâm, nhưng mọi người ai cũng có thể nấu riêng đồ ăn, chỉ cần tự ăn phần của mình là được.

Phạm Khắc Hiếu

 

Trước đây mấy chị dâu cũng từng luộc riêng trứng gà cho chồng mình bồi bổ, những người khác đều giả vờ như không thấy gì.

 

Thế nhưng, ai ngờ lúc Lục Ngọc cầm bát trứng hấp đặt trước mặt Phó Cầm Duy, tất cả mọi người trong nhà đều đồng loạt quay sang nhìn.

 

Chị ba Phó không ngừng liếc nhìn hai người, rồi lén lút chọc vào chân anh ba dưới gầm bàn. Trên môi chị ta nở nụ cười ý nhị, nhìn đôi vợ chồng này. Mấy hôm trước còn làm lơ nhau, giờ thì đã lại tình cảm mặn nồng rồi!

 

Chị ta tự nhủ, quả đúng là "đầu giường cãi nhau, cuối giường làm lành".

 

Phó Cầm Duy sững người một chút, sau đó nói: “Cho anh ư?” Khóe miệng anh khẽ cong lên một cách lặng lẽ.

 

Lục Ngọc khẽ nói chắc nịch: “Nếu anh thích, lần tới em sẽ làm tiếp cho anh nhé.”

 

Ai nấy trong nhà đều thầm ghen tỵ, cái thời buổi khó khăn này, được chén thoải mái đồ ăn do Lục Ngọc tự tay chế biến riêng, duy chỉ có Phó Cầm Duy là được hưởng phúc. Họ đều không kìm được nuốt khan một cái. Nhìn đĩa trứng hấp vàng ươm, mềm mịn, mướt mát. Lục Ngọc nấu bữa cơm chung đã ngon đến thế, cô ấy nấu riêng ắt hẳn phải còn ngon hơn vạn phần?

 

Phó Cầm Duy chẳng nói chẳng rằng, chia một nửa trứng hấp cho Lục Ngọc.

 

Những người khác lấm lét chờ đợi, chỉ mong chú tư có thể sẻ chia cho họ một chút để nếm thử. Chú tư vốn không phải người keo kiệt, nhưng lần này lại có ý chiếm trọn, chẳng nỡ sẻ chia chút nào với món trứng hấp đặc biệt này.

 

Người ta nói trứng hấp mà không có lấy một lỗ khí thì hẳn là món ngon bậc nhất, nhìn qua một cái là biết tinh tế đến nhường nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Sau khi chia một nửa cho Lục Ngọc, Phó Cầm Duy trộn thêm chút gạo thô, sau đó ăn ngấu nghiến từng miếng lớn, chẳng buồn nhường nhịn ai thêm nữa!

 

Mọi người đồng loạt nuốt nước miếng, tiếng rõ mồn một. Ngửi mùi thơm, nhìn màu sắc đã đủ biết là món ngon, lại nhìn Phó Cầm Duy ăn một cách khoan thai, ngon lành, càng khiến bụng dạ sôi lên sùng sục.

 

Không ăn được lấy một miếng trứng hấp nào, chỉ đành nhìn hai vợ chồng chú tư quấn quýt bên nhau. Ăn xong bữa cơm này, mấy anh trai chị dâu tấm tức trở về phòng. Ai mà chẳng có bạn đời, nhưng mà vợ chồng son thì cứ như sam, chậc chậc!

 

Lục Ngọc theo Phó Cầm Duy về phòng, cô khẽ nói: “Cảm ơn anh.”

 

Phó Cầm Duy nhìn cô, ánh mắt ấm áp: “Em và anh vốn là người một nhà, đâu cần phải khách sáo.”

 

Lục Ngọc “ừm” một tiếng nhỏ.

 

Trong phòng bỗng chốc trở nên ngượng nghịu lạ lùng. Lục Ngọc ngẩng đầu nhìn Phó Cầm Duy một cái, thấy anh vẫn rất đứng đắn, nghiêm cẩn, cô vội nghĩ chắc do mình tưởng tượng hão huyền.

 

Còn chưa tới lúc đi ngủ, hai người họ cũng không tiện ở mãi trong phòng.

 

Lục Ngọc ra ngoài, vừa bước ra sân mới thở phào một hơi, tim đập bình bịch, gò má cũng nóng bừng. Cô chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, liền chui tọt vào nhà bếp. Ngày mai tới phiên cô nấu ăn, cô dùng nước ngâm những hạt gạo thô còn lại, để sáng mai nấu một nồi cháo loãng.

 

Lục Ngọc nhổ mấy cây cải trắng trong vườn ra.

 

Chị ba Phó thấy cô đang làm, cũng theo tới nhà bếp: “Ngày mai ăn rau cải trắng sao?” Mấy ngày nay cả nhà đã ngán ngẩm món cải trắng này rồi. Nhưng chị ta lại tuyệt đối tin tưởng vào đôi tay của Lục Ngọc, dù là món cải trắng bình thường qua tay cô ấy cũng ngon hơn hẳn mọi người làm.

 

Lục Ngọc đáp: “Ngày mai gói bánh chẻo!”

 

Nói xong, chị ba Phó ánh lên vẻ kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ: “Không tết không lễ mà gói bánh chẻo gì chứ?” Ngoài miệng nói vậy, trong lòng chị ta lại nhiệt liệt tán thành cái ý hay ho này.

 

Gói bánh chẻo là việc cực kỳ tốn công, phải nhào bột còn phải trộn nhân. Để đỡ việc, khi tới phiên chị ba Phó nấu, chị ấy chỉ hầm rau, dán mấy cái bánh bột xung quanh thành nồi, coi như đã có một nồi canh bánh đủ chất. Chị ta vốn dĩ không chuộng những việc làm hao tốn sức lực như vậy.

 

Lục Ngọc nói: “Ngày mai không làm nhân thịt, là nhân miến cải cay.” Ngày nào cô cũng dọn dẹp nhà bếp, lục lọi được một ít miến vụn không biết đã nằm xó bao lâu trong góc!

 

Hỏi mẹ chồng, bà đã sớm quên mất là mua từ khi nào, bảo Lục Ngọc tùy ý làm. Số miến này lại quá nát, chắc chỉ dùng để gói bánh chẻo là hợp nhất.