Vừa bước ra sân đã nhìn thấy Lâm Hâm đứng sừng sững ở ngoài cổng. Trên mặt ông ta có một vết sẹo, vốn dĩ đã trông hung dữ, giờ đây lại càng thêm vài phần vẻ tàn ác. Ông ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Lục Ngọc.
Lục Ngọc không kịp phòng bị nên giật mình, lúc nhìn thấy người này thì lấy làm rùng mình. Ngay lập tức, Phó Cầm Duy kéo tay cô, đưa cô trở vào phòng.
Lâm Hâm ở bên ngoài sân nheo mắt lại, rồi chuyển ánh nhìn lên người Phó Cầm Duy.
Phó Cầm Duy đưa Lục Ngọc vào phòng xong mới quay đầu nhìn Lâm Hâm.
Ánh mắt anh sắc lạnh, ẩn chứa vài phần cảnh cáo gay gắt.
Lâm Hâm sững người. Những năm qua bôn ba khắp nơi, những điều khác thì không dám khoe, nhưng tầm mắt của ông ta quả thực rất rộng. Trước đây từng nghe nói Phó Cầm Duy là người duy nhất trong thôn đỗ đại học.
Lâm Hâm không bận tâm lắm, nhưng ánh mắt vừa nãy vậy mà lại khiến ông ta thấy lạnh toát sống lưng. Loại cảm giác này chỉ thoáng qua rất nhanh, ông ta liền bỏ qua cảm giác quái lạ dấy lên trong lòng.
Sau đó, ông ta quay lưng rời đi.
Lục Ngọc vào phòng, khẽ nhíu chặt đôi mày. Trong sách có viết Lâm Hâm là kẻ si mê cháu gái một cách bệnh hoạn, là một trong những chỗ dựa vững chắc của Lục Kiều. Ông ta tiền bạc, quyền thế đều có đủ, lại thêm phần liều lĩnh; bất cứ ai dám đối đầu với Lục Kiều đều sẽ bị Lâm Hâm đích thân ra tay trừng trị.
Nhưng những đồng tiền của ông ta từ đâu mà ra thì trong sách lại chẳng giải thích cặn kẽ.
Vừa ra ngoài đã đối mặt với Lâm Hâm, cái cảm giác âm u ngột ngạt ấy cứ như nhìn thấy một con sâu róm ghê tởm, khiến toàn thân cô dựng hết cả lông tơ.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Lục Ngọc bất chợt bị một vòng tay ấm áp ôm lấy.
Sau đó, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc đến từ Phó Cầm Duy, điều đó khiến lòng cô chợt thấy an tâm.
Cơ thể căng cứng của cô dần thả lỏng, mãi một lúc sau cô mới sực tỉnh, anh ôm thật sự có chút chặt quá.
Lục Ngọc thoát ra khỏi vòng tay anh, nói: “Tôi không sợ ông ta.” Vừa nãy chỉ là đột nhiên đối mặt nên bị làm cho ghê tởm mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ban ngày Phó Cầm Duy chưa từng thân mật với Lục Ngọc đến thế, chỉ có buổi tối khi cô ngủ, mới có thể ôm cô vào lòng một lát. Lúc này không nỡ buông tay, anh nói: “Tiểu Lục của chúng ta có gan thật đấy.”
Giọng nói của anh trầm thấp, Lục Ngọc nghe xong, tai cô cũng như muốn ù đi, lòng khẽ rung động. Được anh khen, lòng cô cũng vui phơi phới.
Nhưng nghĩ tới dáng vẻ ám muội của hai người lúc này, cô vội vàng giãy giụa, thoát khỏi vòng tay anh, thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng vào anh, nói: “Ngủ sớm đi thôi, sáng mai còn phải dậy sớm để gói há cảo nữa.”
Phó Cầm Duy khẽ “ừm” một tiếng.
Phạm Khắc Hiếu
Hai người người trước người sau leo lên giường. Phó Cầm Duy cảm thấy người Lục Ngọc thơm tho vô cùng, bèn rướn người lại gần thêm một chút. Lục Ngọc khẽ vươn tay chặn lấy cánh tay anh, nhịp tim cô cũng bất giác đập nhanh hơn hẳn.
Phó Cầm Duy nói: “Ngủ đi.” Nói rồi, anh vươn tay tắt đèn dầu.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối mịt mùng, Lục Ngọc lúc này mới hoàn toàn thả lỏng lòng mình. Đợi khi sắp ngủ, cô lại cảm thấy mình bị anh ôm chặt hơn nữa, nhưng bởi vì quá buồn ngủ, cơ bản chẳng còn sức lực để giãy giụa nữa.
Thế rồi, cô chìm vào giấc ngủ thật say.
Sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi giấc ngủ quá đỗi ngon lành, chẳng muốn dậy chút nào, nhưng vẫn bị tiếng gọi thúc giục đến hai lần. Lục Ngọc đành miễn cưỡng hé mở đôi mắt.
Đoạn rồi, khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Phó Cầm Duy hiện rõ mồn một trước mắt. Lục Ngọc giật mình tỉnh giấc, chợt nhận ra mình đang cuộn tròn trong vòng tay anh trên chiếc giường rộng thênh thang, hai bên vẫn còn thừa bao nhiêu là khoảng trống. Mà bàn tay cô lại vô thức ôm lấy eo anh, cảm nhận rõ từng thớ cơ bắp rắn chắc.
Mặt Lục Ngọc lập tức đỏ bừng, không ngờ mình lại to gan đến vậy, cô vội vàng buông tay ra.
Hai người ăn ý đến lạ, lần lượt mặc quần áo mà không ai nhắc đến chuyện vừa rồi.
Họ nhanh chóng vào bếp, Lục Ngọc thái rau làm nhân, Phó Cầm Duy bên cạnh cán bột. Cả hai phối hợp nhịp nhàng, ăn ý lạ thường. Đến khi gói há cảo, Lục Ngọc quen tay, chỉ mất ba giây đã có thể gói xong một chiếc há cảo tròn trịa, rất nhanh đã xếp đầy hai cái mẹt.
Lục Ngọc vừa gói vừa suy nghĩ.
Lâm Hâm đường đột kéo đến chẳng có ý tốt, cô phải nghĩ cách moi ra điểm yếu của lão ta mới được. Loại người này cứ như con chuột trốn trong rãnh tối, khó đối phó hơn người khác nhiều. Thời buổi những năm tám mươi còn nhiều hạn chế, một kẻ tay trắng như ông ta, làm sao có thể góp nhặt được món tiền lớn đến vậy chứ?