Người trong thôn vốn không ưa Lâm Hâm, hắn ta có tính khí quái gở, lúc đánh người thì ra tay không nương nhẹ, thật sự có thể đánh tới chết. Người khác đánh nhau thường chỉ là dằn mặt, trút giận một trận là xong. Còn hắn, hễ đánh lộn với ai thì đều như muốn liều mạng, sống mái một phen!
Có người kéo chị ba Phó lại, nhỏ to nói: “Chị không biết đâu, cậu ta vì chuyện của con bé Lục Kiều mà mò về đó. Vừa nãy còn xông tới nhà tổ họ Lục, đánh cả anh rể chị gái mình nữa kia!”
Chuyện Lâm Hâm quý mến cháu gái Lục Kiều thì cả làng ai cũng biết. Nghe nói năm xưa hắn ngông nghênh, khó thuần, nhưng lại rất thân thiết với Lục Kiều. Mỗi năm Lâm Hâm ra ngoài làm ăn đều gửi đồ tiếp tế về cho cô ta, khi thì hộp sữa bột, hộp sữa mạch nha bồi bổ, khi thì tấm váy hoa, đôi giày da tươm tất.
Lúc đầu, Lục Kiều mất tích không gây ra sóng gió gì trong thôn, mọi người còn tưởng cô ta về nương tựa bên nhà cậu. Bây giờ Lâm Hâm lại về làng với khí thế hừng hực, ngay cả anh rể chị gái cũng dám động thủ, trông như muốn gây hấn, làm loạn.
Chị ba Phó biến sắc mặt: “Chắc không phải là tìm Lục Ngọc nhà tôi gây sự đó chứ? Tôi phải quay về nhắc nhở con bé một chút mới được.”
Thực ra Lục Ngọc nào có đắc tội gì với Lục Kiều. Nhưng Lâm Hâm quá nguy hiểm, suy nghĩ lại khác thường, lỡ như hắn gây phiền phức, cứ phải đề phòng trước một chút vẫn hơn.
Chị ba Phó vội vàng chạy về nhà, tìm Lục Ngọc kể lại mọi chuyện.
Lục Ngọc bình thản nói: “Cảm ơn chị ba đã nhắc nhở, em sẽ cẩn thận ạ.”
Chị ba Phó nhìn cái vẻ bình thản, điềm nhiên của Lục Ngọc thì lắc đầu: “Cái người này tính tình tà quái lắm, hồi xưa hắn rời khỏi thôn, bao nhiêu người thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ giờ lại mò về. Xem chừng là để báo thù rồi.”
Lục Ngọc vẫn giữ giọng điệu điềm tĩnh: “Lục Kiều bỏ đi, thật sự không liên quan gì tới em.”
Chị ba Phó nghĩ tới Lục Kiều liền thấy phiền lòng, hầu hết người trong thôn cũng đều có cách nghĩ tương tự: “Tuy nói vậy, nhưng chỉ sợ Lâm Hâm chẳng nghĩ như thế. Ai biết hắn muốn làm gì!” Thấy Lục Ngọc không hề lo lắng, chị ấy cũng không muốn khiến cô ngột ngạt thêm.
Chị ba liếc nhìn món rau cải Lục Ngọc vừa mới muối, đang cẩn thận phết đều bột ớt và các thứ gia vị khác lên từng lá cải muối.
Trông đĩa dưa đỏ au thật bắt mắt, làm người ta không khỏi xuýt xoa.
Chị ba Phó thầm nghĩ, không biết sao Lục Ngọc lại khéo léo đến thế, ngay cả muối dưa cũng khéo léo, tài tình hơn người.
Lục Ngọc biết chị ba Phó đang thèm thuồng, thấy chị ấy cứ mãi nhìn vào đĩa dưa, bèn dùng d.a.o nhỏ cắt một miếng, đưa cho chị ấy nếm thử.
Vì ngày mai đã có thể ăn được, cho nên bên trong chẳng tẩm nhiều muối!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chị ba Phó cầm một miếng dưa lên cho vào miệng, quả nhiên miếng dưa giòn sần sật, thanh mát, lại có vị mặn ngọt hài hòa, thêm chút cay xé lưỡi, ngon hơn hẳn hai hũ dưa muối ở nhà chị ấy. Chị ba Phó gật gù khen: “Món dưa muối này mà ăn kèm với cháo trắng thì đúng là tuyệt cú mèo!”
Nếu rau cải trắng mà làm ra được mùi vị như thế này, chị ấy có ăn hằng ngày cũng không biết chán.
Chị ba Phó bước ra khỏi bếp, nhìn thấy anh ba và Phó Cầm Duy đang chuyện trò trong sân.
Phạm Khắc Hiếu
Ngay sau khi chị ba Phó rời đi, trong căn bếp chỉ còn lại mình Lục Ngọc. Phó Cầm Duy nhân lúc đó liền bước vào.
Anh ba Phó đứng ngoài sân liền trêu chọc vợ: “Vừa nãy em lại chén món gì ngon nghẻ vậy?” Anh đứng ngoài sân đã nghe vợ mình xuýt xoa khen ngon, bụng cũng bất giác réo ầm lên vì thèm.
Đáng tiếc là anh chồng không tiện tiếp cận, hỏi han em dâu.
Chị ba Phó đứng ngoài sân hứng khởi khoe khoang một hồi chưa đã thèm, nghe chồng mình hỏi, liền vui vẻ kể chuyện ngày mai Lục Ngọc sẽ làm há cảo đãi cả nhà. Anh ba Phó nghe xong hai mắt cũng sáng rực lên, vội vàng kéo vợ mình muốn về phòng.
Chị ba Phó khó hiểu, anh ba liền thúc giục: “Chúng ta ngủ sớm một chút đi, ngày mai vừa mở mắt ra chẳng phải là có thể ăn ngay há cảo nóng hổi sao? Mau mau mau!” Anh ấy chẳng đợi thêm được dù chỉ một khoảnh khắc nào nữa.
Chị ba Phó chỉ biết bật cười: “… Đúng là cái đồ ham ăn!”
Thế rồi chị ba bị anh ba lôi tuột về phòng, chỉ mong nhắm mắt một cái rồi mở ra đã thấy há cảo bày sẵn trên bàn!
Trong nhà bếp, Phó Cầm Duy dõi nhìn Lục Ngọc nhào bột xong xuôi. Anh nhẩm tính, sáng mai pha chế nhân xong, cán những miếng bột nhỏ là có thể trực tiếp gói há cảo ngay.
Phó Cầm Duy cất lời: “Ngày mai tôi sẽ gói há cảo cùng em.”
Lục Ngọc nghe vậy, khóe môi khẽ nở nụ cười, đáp: “Được thôi.”
Hầu kết của Phó Cầm Duy khẽ nhấp nhô. Anh lặng lẽ dõi nhìn cô.
Lục Ngọc hoàn thành xong công việc, rồi dọn dẹp nhà bếp một chút cho gọn gàng. Để tránh cảnh chậu thau ngổn ngang, kệ bếp không người dọn dẹp, khiến mẹ Tiêu Thái Liên nhìn thấy lại phiền lòng.
Cô dọn dẹp thoăn thoắt, xong xuôi thì đi rửa tay, rồi cùng anh đi ra ngoài.