Tới bệnh viện huyện, Lâm Hâm được hối hả đưa vào phòng cấp cứu. Lúc này, ông ta đã sắp ngất lịm đi. Bệnh viện cũng cấp tốc mời bác sĩ tiến hành phẫu thuật.
Phạm Khắc Hiếu
Ban đầu, trưởng thôn không mấy để tâm, chỉ nghĩ là vết thương ở tay thì có gì nghiêm trọng.
Nhưng sau đó, khi thấy không ít bác sĩ và y tá tập sự trong bệnh viện đều tới hội chẩn, ông bắt đầu thấy lo. Rất nhanh, một y tá hối hả chạy ra từ phòng khám, chẳng mấy chốc đã mang về hai túi m.á.u từ phòng dự trữ.
Y tá đi tới giục họ nộp tiền viện phí. Sắc mặt trưởng thôn và bí thư đều tái nhợt, cả hai vội vã ra ngoài, trong người cộng lại cũng chẳng đủ năm hào tiền mặt. Họ ấp úng: “Tiền này chúng tôi quay về gom, có được không?”
Lục Ngọc liền nói: “Chỗ cháu vẫn còn năm tệ.” Vì thế, cô vẫn giữ chút tiền lẻ bên người.
Y tá đáp: “Vậy được, số còn lại các người nhanh chóng nộp nhé.” Dứt lời, cô thu lấy năm tệ của Lục Ngọc.
Chẳng mấy chốc, một vị bác sĩ bước ra, nói: “Tôi xin thông báo tình trạng của bệnh nhân một chút. Tay của anh ta đang được khâu lại, hơn hai mươi mũi đấy. Chỉ là sau này e là sẽ ảnh hưởng tới việc anh ta dùng tay, nhất là những công việc nặng nhọc.”
Trưởng thôn thờ ơ đáp: “Biết rồi.” Tất nhiên, bị thương rồi thì làm sao còn nguyên vẹn như trước được nữa.
Nhưng Lục Ngọc nghe hiểu ý trong lời vị bác sĩ. Nếu là ba mươi năm sau, khi ngành y học phát triển vượt bậc, có lẽ sẽ có thể thực hiện phẫu thuật thần kinh, nối lại các dây thần kinh bị cắt đứt trên bàn tay, để bàn tay có thể cử động linh hoạt như cũ.
Nhưng vào thời điểm hiện tại, căn bản không thể thực hiện loại phẫu thuật phức tạp như thế. Người ta chỉ có thể khâu vết thương ngoài da, còn dây thần kinh bên trong đứt thì đành chịu.
Lục Ngọc làm tay ông ta bị thương, nhìn qua có vẻ không nghiêm trọng, nhưng trên thực tế, điều đó đồng nghĩa với việc khiến Lâm Hâm trở thành một phế nhân.
Bác sĩ nói xong liền đẩy người đã được khâu ra. Trưởng thôn vốn định trách Lục Ngọc đã hành động quá lỗ mãng, nhưng khi nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, vì bị dọa không nhẹ mà trở nên trắng bệch hơn thường lệ, ông lại không đành lòng.
Trưởng thôn thở dài, nói: “Lâm Hâm sống đến chừng này tuổi, quả là uổng công. Ở bên ngoài học thói xấu, quay về làm càn ức h.i.ế.p người dân.”
Trưởng thôn cũng từng nghe nói Lâm Hâm là quay về báo oán. Hôm qua ông đã muốn cảnh cáo Lâm Hâm nhưng không tìm thấy tăm hơi đâu, ai ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.
Lục Ngọc lên tiếng: “Thưa trưởng thôn, cháu muốn đến cung tiêu xã một chuyến.” Phó Cầm Duy đang ở cung tiêu xã, nơi không cách bệnh viện huyện là bao.
Trưởng thôn thấy vậy cũng mủi lòng, gật đầu: “Được, cháu đi đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc vừa mới về nhà chồng, gặp phải chuyện lớn như vậy, tất nhiên phải báo cho Phó Cầm Duy hay.
Cô nhanh chóng bước ra, trưởng thôn cũng bảo bí thư thôn về. Lúc họ rời đi không báo cho người khác hay, e trong thôn có chuyện lại không tìm được ai. Ông dặn dò bí thư thôn: “Chú đi nói với chị gái của hắn, bảo chị ta mang tiền đến nộp phạt, tiện thể đến chăm sóc.”
Bí thư thôn mang nhiệm vụ quay về, còn phải trả lại chiếc xe ba bánh của sở vệ sinh nữa chứ.
…
Lục Ngọc tới cung tiêu xã, Phó Cầm Duy thấy cô tìm đến, nét mặt liền dịu đi trông thấy.
Cô kể lại chuyện vừa nãy cho anh nghe: “Hình như tôi đã gây ra chuyện lớn rồi.” Cô vốn định bụng tìm hiểu ngọn ngành về Lâm Hâm rồi mới tính kế, ai dè ông ta lại chủ động tìm tới, còn định giở trò đồi bại với cô.
Thật không thể nào nhịn nổi.
Phó Cầm Duy đứng bật dậy khỏi ghế, ánh mắt sắc như d.a.o nhìn Lục Ngọc, hỏi: “Em có bị hắn làm khó dễ không?” Giọng anh trầm xuống, chất chứa sự lạnh lẽo.
Lục Ngọc đáp: “Không có.”
Phó Cầm Duy nói: “Còn những chuyện khác, em không cần bận tâm.” Nói xong anh đứng dậy, đi tìm chủ nhiệm xin phép nghỉ việc, sau đó nắm tay Lục Ngọc dắt đi.
Vừa ra ngoài liền nhìn thấy một bác gái đeo băng đỏ, trông giống như người phụ trách an ninh trật tự khu phố, nhìn thấy họ liền nói: “Hai cô cậu kia, trên phố sá đông người thế này không được nắm tay đâu nhé!” Giọng bà ta nghiêm nghị.
Bà ta quát lớn tiếng khiến mọi người trên phố đều đổ dồn ánh mắt về phía Phó Cầm Duy và Lục Ngọc.
Lục Ngọc vừa định buông tay, lại bị Phó Cầm Duy nắm chặt hơn. Anh còn vòng tay ôm lấy vai cô, nói: “Thưa bác gái, cô ấy là vợ tôi, chúng tôi đã kết hôn rồi.”
Bác gái thuộc đội kiểm tra kỷ luật bị câu nói hùng hồn của Phó Cầm Duy làm cho sửng sốt.
Mãi một lúc sau, bác gái mới lấy lại bình tĩnh, nói: “Kết hôn rồi thì cũng không được ôm ấp lả lướt giữa thanh thiên bạch nhật như vậy!”