Hơn Người Quân Tử, Anh Muốn Sống Theo Bản Năng Hơn
Phó Cầm Duy bèn bước tới, định phân bua rõ ràng với bác gái!
Bác gái đã tung hoành trên con phố này bấy lâu nay, bình thường bà ta quát mắng mấy câu, đôi vợ chồng nào mà chẳng phải xấu hổ đỏ bừng mặt.
Đây là lần đầu tiên gặp phải kẻ ương ngạnh như vậy, khiến uy tín của bác gái bị thử thách nghiêm trọng, bèn cố cãi lý với Phó Cầm Duy. Ai dè anh ta lại là sinh viên đại học, nắm rõ luật hôn nhân trong lòng bàn tay.
Bác gái nói chuyện chính sách với anh, thì anh lại giảng giải rành mạch từng điều khoản trong bản đại cương chính sách gần đây với bà.
Sắc mặt bác gái đỏ bừng, bà ta nào ngờ mình còn không hiểu thấu điều lệnh, điều lệ bằng đối phương.
Bác gái liếc thấy mấy mụ hàng xóm bên kia đường đang ngoái lại hóng chuyện, liền vờ như sốt ruột xua tay: “Được rồi, được rồi, đừng có làm lỡ việc của tôi.” Xem ra bà ấy cũng đành chịu, không muốn dây dưa thêm nữa.
Lục Ngọc đứng bên cạnh, mắt dõi theo toàn bộ màn kịch, khóe môi bất giác cong lên, ánh mắt rạng rỡ nhìn anh.
Thành công khiến bác gái phải tẽn tò, Phó Cầm Duy liền nắm lấy tay Lục Ngọc, hiên ngang như người chiến thắng mà tiếp tục bước đi.
Mãi cho tới khi rẽ khỏi con đường đông đúc ấy,
Lục Ngọc không nén nổi tiếng cười khúc khích, bởi vì chuyện nắm tay mà dám đôi co với mấy bác gái hàng xóm, chẳng khác nào mèo vờn chuột, thì có lẽ chỉ có một mình anh chàng này thôi.
Phó Cầm Duy quay sang nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị hỏi: “Em cười cái gì?”
Một bàn tay Lục Ngọc vẫn nằm gọn trong tay anh, cô đưa bàn tay còn lại lên, khẽ vẫy vẫy, đoạn thì thầm: “Anh đúng là quá tài tình!”
Phó Cầm Duy vốn không phải người dễ dàng bị lời lẽ đường mật làm cho xiêu lòng.
Thế nhưng, nghe thấy lời khen từ cô, khóe môi anh vẫn không kìm được mà thoáng cong lên một nụ cười mỉm.
Lục Ngọc như vừa thấy được chuyện lạ đời: “Anh còn cười nữa kìa!” Ra là, ngay cả chàng sinh viên đại học vốn lạnh lùng như băng cũng thích được người khác khen ngợi.
Những lời trò chuyện vu vơ đã phần nào xua đi nỗi ám ảnh trong lòng Lục Ngọc về chuyện Lâm Hâm bị thương. Bàn tay anh ấm nóng lạ thường, như đang truyền cho cô một luồng sức mạnh vô hình, khiến cô cũng không nỡ buông.
Phạm Khắc Hiếu
Thế nhưng, chuyện về Lâm Hâm vẫn còn đó, chưa được giải quyết triệt để, khiến trong lòng cô vẫn thấp thoáng chút bất an: “Chuyện của Lâm Hâm, anh đã điều tra được gì rồi sao?” Vừa hỏi xong, cô chợt thấy hơi ngượng ngùng!
Làm sao có thể có kết quả nhanh đến thế được chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong những năm tám mươi này, ngay cả điện thoại di động cũng chưa có, điện thoại cố định cũng chỉ các cơ quan, đơn vị nhà nước mới được trang bị. Việc truyền tin tức chủ yếu dựa vào điện báo hoặc thư tay, thế mà cô lại quá nôn nóng rồi.
Phó Cầm Duy đáp lại, giọng dứt khoát: “Có rồi.”
Mắt cô lập tức sáng rực lên, vội vã nhìn anh, hỏi: “Thật sao?”
Hai người rẽ vào một con hẻm nhỏ dẫn tới bệnh viện, bốn bề vắng lặng, chỉ có hai người họ. Như vậy, họ có thể nói chuyện riêng tư mà không sợ bị ai nghe lén.
Phó Cầm Duy hạ giọng: “Ông ta có lai lịch bất minh. Tôi đã nhờ người điều tra, có thể ông ta dính líu đến chuyện làm ăn phi pháp, thu gom tiền bẩn.”
Lục Ngọc hít ngược một hơi khí lạnh, lòng thót lại.
Nếu thật sự dính vào chuyện làm ăn phi pháp đó, vậy thì cô đã gây ra họa lớn rồi. Chuyện này liên quan tới những thế lực đen tối rất đáng sợ. Lỡ như có kẻ đến báo thù, không chỉ riêng cô, mà chẳng chừng còn vạ lây đến cả thôn xóm.
Phó Cầm Duy liền ôm chặt lấy cô, dùng giọng điềm tĩnh nói: “Vốn dĩ tôi không muốn nói sớm với em, sợ em lo lắng. Đừng sợ, đã có tôi lo liệu rồi!”
Lục Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt hoang mang: “Tôi biết anh là người tốt, nhưng…” Cô không muốn để anh phải vì mình mà gặp chuyện.
Lời chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Phó Cầm Duy đã cúi xuống, áp môi mình chặn đứng lời cô. Bốn bề không một bóng người, nụ hôn này trở nên mãnh liệt, táo bạo đến lạ lùng. Anh khẽ cạy bờ môi cô, tự ý xâm chiếm khoang miệng mềm mại.
Nụ hôn chẳng còn vẻ chuồn chuồn lướt nước như chàng quân tử thường thấy ở anh.
Lục Ngọc mơ hồ khẽ rên nhẹ một tiếng đầy mê loạn, ngược lại lại càng kích thích Phó Cầm Duy. Mái tóc lòa xòa giữa trán đã che khuất đi ánh mắt thâm thúy của anh.
Sau nụ hôn nồng cháy, ánh mắt Phó Cầm Duy trở nên sâu thẳm, anh nói từng câu từng chữ, đầy kiên định: “Tôi không phải người tốt.” Anh không muốn mang tiếng là một người tốt khô khan, bởi so với một người quân tử, anh thà làm một kẻ sống theo bản năng thật nhất của mình.
Khi cả hai tách ra, Lục Ngọc chớp chớp mắt, trong lòng luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Ngọn lửa cuồng nhiệt trong lòng Phó Cầm Duy dường như muốn bùng cháy dữ dội bất cứ lúc nào. Một khi anh không khống chế được bản thân, anh sẽ làm ra những chuyện táo bạo hơn, khiến cô phải kinh ngạc. Tóm lại, câu nói vừa rồi của anh hoàn toàn là thật lòng.
Anh ta thực sự không phải một người tốt theo lẽ thường.
Phó Cầm Duy không cho cô cơ hội nghĩ ngợi thêm, liền kéo cô đi thẳng tới bệnh viện. Vừa bước vào, họ đã nhìn thấy Lâm Hâm đang ngồi trên giường, cánh tay được quấn băng trắng toát.
Lúc này, thuốc tê vừa hết, Lâm Hâm tức điên lên được, vừa nhìn thấy Lục Ngọc đã bắt đầu mắng chửi cô tới tấp. Phó Cầm Duy ở bên cạnh cũng chẳng chiều ý ông ta, giáng cho ông ta một đấm, đánh tới mức mắt ông ta hoa lên. Hơn nữa còn động chạm đến vết thương trên tay, khiến ông ta đau đến nhe răng trợn mắt.
Phó Cầm Duy cất lời: “Trưởng thôn, chú và Tiểu Ngọc ra ngoài đi, tôi có vài lời muốn nói riêng với ông ta.”