Lục Ngọc nói: “Dạo này trên thị trường xuất hiện thêm một số đồng hồ Rome giả mạo!” Số hàng này vừa tung ra thị trường, những chiếc đồng hồ vốn dĩ giá hơn hai trăm tệ một chiếc, nay hàng dỏm chỉ tốn bảy tám chục tệ, rẻ hơn một nửa.
Đồ ở cung tiêu xã và các cửa hàng đều không bán chạy, nói nghiêm trọng một chút, đây chính là hành động “đào góc tường chủ nghĩa xã hội”.
Công an đang ráo riết điều tra!
Phó Cầm Duy nói: “Hình như tôi tìm được cứ điểm của tên đó rồi, ở ngõ số 48 nhà họ Lý.”
Hôm đó Phó Cầm Duy và Lâm Hâm ở trong bệnh viện, anh đã thấy tờ giấy rơi ra từ trong túi tên đó có viết địa chỉ này.
Anh giả vờ là người đi hỏi thuê nhà, tới khu vực xung quanh số 48 dò hỏi bà con lối xóm.
Những người hàng xóm vô cùng nhiệt tình, nói số 48 đã sớm được thuê từ năm ngày trước, sau đó còn kéo Phó Cầm Duy tám chuyện một thôi một hồi.
Hàng xóm quanh đây vốn tinh đời, thấy trên mặt Lâm Hâm có một vết sẹo liền biết không phải người tốt, nay nhìn thấy Phó Cầm Duy nho nhã điềm đạm cũng muốn thuê nhà, liền có chút hối hận vì đã cho thuê nhà quá sớm.
Phó Cầm Duy hỏi vài câu đơn giản, những thông tin đó đều khớp với Lâm Hâm.
Lục Ngọc nghe anh nói xong, không ngờ lại có được thu hoạch như vậy, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nếu có thể dò được địa điểm và sào huyệt của tên đó thì thật sự là một đột phá to lớn.
Cô nói: “Cảnh sát Trần còn nói kẻ như vậy, bị bắt phải giam hai mươi năm!”
Phó Cầm Duy nói: “Ban nãy hơi vội, đợi lát nữa tôi vào trong xem sao!” Anh tranh thủ lúc xung quanh không có ai rồi lẻn vào.
Lục Ngọc nghe vậy liền từ chối, nói: “Không được, như vậy nguy hiểm lắm. Lỡ như bên trong có người thì sao.”
“Tôi sẽ cẩn thận một chút.”
Lục Ngọc vẫn không chịu: “Anh nói Lục Kiều và Lâm Hâm có quan hệ tốt như vậy, liệu hai người họ có ở chung một chỗ không?”
Phó Cầm Duy đáp: “Có lẽ không.” Anh từng thăm dò Lâm Hâm, phản ứng của đối phương không giống giả.
Lục Ngọc còn muốn ngăn cản, Phó Cầm Duy khẽ nhíu mày, nói: “Em lo lắng cho tôi ư?”
“Vậy thì tôi không quản nữa.” Suy đi tính lại, cô vẫn dặn dò thêm một câu: “Phải cẩn thận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Cầm Duy đáp: “Tôi biết.”
Hai người ăn vội bát mì lót dạ, cô cùng anh lẻn đến gần con ngõ nhà họ Lý để canh chừng cho anh. Họ ước định nếu có người tới thì Lục Ngọc sẽ cố gắng giữ chân người đó lại trước.
Phó Cầm Duy tìm khe hở mà thoát ra.
Trên đường đi, Phó Cầm Duy cẩn thận không phát ra bất cứ âm thanh nào. Quả không hổ là người lớn lên ở chốn thôn quê, động tác leo tường điệu nghệ đến lạ.
Lần này cũng thuận lợi, không gặp phải bất kỳ ai. Qua một lúc, Phó Cầm Duy đã an toàn đi ra.
Phạm Khắc Hiếu
Thấy bóng anh hiện ra, tim Lục Ngọc vẫn đập thình thịch không ngừng. Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện vừa kích thích lại vừa nguy hiểm đến thế.
Mãi tới khi ra khỏi huyện thành, đi về thôn, cô mới dám hỏi: “Thế nào? Có tìm thấy gì không?”
Phó Cầm Duy nói: “Đống của nợ này đủ để tuyên án tử hình lão ta.” Người đời vẫn thường nói muốn giàu sang phải liều mạng, lão ta quả thực gan tày trời. Chỉ riêng đồng hồ Rome đã có hơn tám mươi chiếc, còn có các loại băng cassette, băng ghi hình bị cấm, số lượng cộng lại quả là khổng lồ.
Lục Ngọc nói: “Lần này xem lão ta còn làm trò gì được nữa.”
Phó Cầm Duy đáp: “Chuyện này không cần điều tra sâu thêm nữa, tránh để rước họa vào thân.”
Lâm Hâm làm nghề này có mối quan hệ chằng chịt, đều là những tay anh chị có m.á.u mặt. Nếu đào sâu, chẳng khác nào nhổ củ cải lôi ra cả bùn đất, một khi điều tra sâu hơn, e rằng sẽ có nguy hiểm.
Anh tự có cách khác, vừa có thể khiến cấp trên biết chuyện, lại không cần lộ diện. Phải tốn công tốn sức sắp đặt khéo léo như vậy mới mong giữ an toàn cho cả hai người họ.
Chỉ là cần thêm chút thời gian để sắp xếp đâu vào đấy.
Bẵng qua mười ngày, vết thương của Lâm Hâm đã gần như lành hẳn, chỗ khâu trên tay cũng đã cắt chỉ. Tuy chưa hoàn toàn hồi phục nhưng lão ta đã chẳng thể chờ thêm được nữa!
Từ nhà tổ họ Lục, lão ta thẳng thừng đi tới nhà họ Phó.
Trưởng thôn dặn dò mấy cụ cao niên trong làng trông chừng lão ta, vì biết Lâm Hâm là một tên nguy hiểm, nếu lão ta có động thái gì bất thường là phải hô hoán ngay.
Người trong thôn vẫn rất nghe lời của trưởng thôn, chẳng mấy chốc, tin tức lan truyền khắp thôn.
Ba anh em cùng ba chị dâu nhà họ Phó nghe tin, vội vàng bỏ cuốc chạy về. Chú Tư đang làm việc ở huyện cũng xin nghỉ, không thể để Lục Ngọc bị kẻ khác ức h.i.ế.p như vậy.