Họ đi về, không ít dân làng cũng kéo theo sau, e rằng hai bên va chạm sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.
Họ vừa tới nhà đã nhìn thấy Lâm Hâm đứng sừng sững, liên tục tung cước đá vào cổng lớn nhà họ Phó.
Anh cả lập tức kéo lão ta ra, gay gắt nói: “Lão muốn giở trò gì đây?”
Lâm Hâm nói: “Ta tới tìm con Lục Ngọc tính sổ. Chuyện này không liên quan tới các ngươi, giao nó ra đây, ta sẽ không làm khó dễ ai cả.”
Anh hai Phó vốn là người ít lời, chỉ đứng cạnh anh cả, lầm lì nhìn Lâm Hâm như hổ rình mồi. Chỉ cần lão ta dám có chút động thái, anh sẽ không ngần ngại vặn gãy tay lão.
Anh ba Phó nói: “Đây là nhà họ Phó, không phải nơi để lão ngang ngược giở trò!”
Lâm Hâm vốn là kẻ m.á.u lạnh, chẳng sợ c.h.ế.t chóc khi đánh đấm. Lúc này lão ta cười phá lên một tiếng quái dị, rồi tiếp lời: “Ồ, đoàn kết gớm nhỉ? Thế nào, con Lục Ngọc không chịu theo ta thì đừng để nó trêu chọc ta! Các ngươi cản ta lại là có ý gì? Chà, để em dâu dụ dỗ đàn ông, còn các ngươi thì ở đây chiếm đoạt tài sản của nó à? Những kẻ như các ngươi, ta gặp nhiều rồi!”
Chị ba Phó nghe xong, chỉ biết thốt lên: “Lão đang nói bậy bạ gì đấy!” Lão ta nói những lời như vậy, thì coi người nhà họ là cái gì chứ.
Mấy tay lưu manh côn đồ trong thôn này so với Lâm Hâm thì chỉ đáng xách dép mà thôi. Lão ta là thứ lưu manh chính hiệu, đến lúc này rồi mà vẫn chẳng mảy may sợ hãi trước đám đông!
Lâm Hâm giống như một con rùa già vươn cái cổ dài ngoẵng, nói: “Nào, nhào vô đây mà đánh! Có bản lĩnh thì đánh c.h.ế.t ta đi. Cái mạng nát này của ta chẳng sợ ai trong các ngươi hết!”
Lâm Hâm vừa mới khỏi bệnh, cộng thêm việc “thứ quý giá” kia bị thương nặng, khiến lão ta càng trở nên điên cuồng, bất cần đời. Đánh không được, mắng cũng chẳng xong.
Phạm Khắc Hiếu
Vào lúc này, bỗng có tiếng hô lớn vọng ra từ đám đông: “Cảnh sát tới rồi!”
Bí thư thôn gằn giọng hỏi lớn: “Ai đã báo công an?”
Bác gái Lục lớn tiếng đáp trả: “Tôi báo đó, làm sao? Chỉ mỗi các người được phép báo công an, còn chúng tôi thì không được sao? Lục Ngọc đó, nó toan gây ra án mạng mà không thành!” Bà ta vẫn khăng khăng gán cho Lục Ngọc cái tội danh ấy.
Công an nhận được tin báo liền tới, khiến bà ta mừng như bắt được vàng.
Người nhà họ Phó không rõ ngọn ngành sự tình, còn tưởng công an muốn tới bắt Lục Ngọc, vội vàng giải thích với các đồng chí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nào ngờ, các đồng chí công an hoàn toàn không màng lời họ nói, chỉ sau khi hỏi thăm rõ Lâm Hâm là ai liền lập tức còng tay ông ta lại.
Nụ cười trên gương mặt bác gái Lục lập tức đông cứng: “Đồng chí công an, các anh bắt nhầm người rồi! Người tôi bảo các anh bắt là Lục Ngọc kia, cô ta dùng d.a.o đ.â.m trọng thương tay em trai tôi!”
Công an đáp: “Quả đúng là Lâm Hâm thì không sai rồi. Anh ta có dính líu đến chuyện buôn lậu, chúng tôi phải dẫn về đồn thẩm tra.”
Lâm Hâm nghe xong, vừa nãy còn vênh váo không sợ trời không sợ đất, nhưng nghe thấy tội danh này, cơ thể liền run lẩy bẩy.
Lâm Hâm tức giận trừng mắt nhìn bác gái Lục, ai khiến bà ta đi báo công an chi không biết! Đúng là đồ dở hơi, ông ta trốn công an còn không kịp, bà ta lại đi rước họa vào thân!
Công an đưa người đi, bác gái Lục vội vàng ngăn lại, lại giở thói lu loa, ăn vạ, nào ngờ các đồng chí công an không hề màng đến màn làm mình làm mẩy của bà ta, lạnh lùng nói: “Bà còn ầm ĩ nữa, chúng tôi cũng bắt luôn cả bà.”
Bác gái Lục sợ hãi không dám hé răng.
Người có mặt ở đây ngơ ngác nhìn nhau, Lục Ngọc còn chưa kịp lộ diện, mà Lâm Hâm đã bị dẫn đi rồi. Cả thôn ai nấy đều hả hê vô cùng.
Lâm Hâm bị bắt đi, bác gái Lục sững sờ đứng chôn chân tại chỗ.
Người trong thôn xì xào bàn tán, chỉ trỏ bà ta, khiến bà ta mất mặt vô cùng.
Bà nội Lục ở một bên lạnh lùng mắng bác gái một câu: “Xem xem nhà mẹ các cô đều là cái nết gì, ai cũng g.i.ế.c người phóng hỏa! Nhà họ Lục tôi gia phong nề nếp, gốc gác trong sạch, thế mà lại bị cô hủy hoại hết rồi.”
Ánh mắt của mọi người nhìn bác gái Lục đều đầy vẻ khinh bỉ.
Bà nội Lục còn tiếp tục nói: “Tôi thấy Lục Kiều cũng giống cái nết xấu của bên ngoại cô, nhà họ Lục chúng tôi không có người như vậy.” Chỉ một câu đã rũ bỏ mọi liên can.
Bác gái Lục tức giận ôm mặt tủi hổ quay về nhà, nào ngờ bà nội Lục vốn đã ôm hận với bà ta, lúc này thấy bà ta xấu hổ, càng được đà lấn tới. Ngay cả khi về đến nhà vẫn chưa chịu buông tha, còn gọi bác trai về để ép hai người ly hôn.
Bà ta còn nói phụ nữ mà không vượng phu ích tử thì sẽ phá hoại ba đời. Danh tiếng tốt đẹp của nhà họ Lục đều bị người phụ nữ xấu xa như bà ta hủy hoại hết thảy, mà bà nội Lục thì vốn không hề mảy may tìm ra lỗi lầm của bản thân.
Đương nhiên bác gái Lục chẳng phải dạng vừa, bà ta đã đến tuổi này, con trai con gái cũng có cả rồi, gần già mà bắt bà ta ly hôn, bảo bà ta sống sao cho đặng?