Chị ba Phó tiếp lời: “Nói thật, Cầm Duy là một chàng trai tốt, chỉ là cái tính hơi lạnh lùng một chút. Giờ cưới em về, trên mặt chú ấy bớt lạnh lùng đi phần nào, khi nhìn em còn hay nở nụ cười kín đáo.”
Lục Ngọc lần đầu tiên nghe được những lời này, ngạc nhiên hỏi: “Anh ấy thích em ạ?”
Khóe miệng chị ba Phó giương lên, nói: “Có gì mà lạ đâu, chuyện chú ấy thích em cả nhà ai cũng biết rồi. Chỉ là chú ấy đi học quá lâu, thành ra chẳng biết cách mở lời với con gái!”
Ngừng một chút, chị ta lại nói: “Trước đây bọn chị muốn nhờ chú ấy mua chút đồ rẻ tiền ở cửa hàng cung tiêu xã, chú ấy chẳng thèm giúp. Còn bây giờ em bảo chú ấy mua ớt hay gia vị gì đó, có lần nào chú ấy không mua về cho em đâu?”
Quả thật, Phó Cầm Duy đối với người trong nhà và người ngoài khác nhau một trời một vực.
Chị ba Phó khéo buôn dưa lê nhất, rảnh rỗi lại thích quan sát, nếu nói về những bằng chứng Phó Cầm Duy thích Lục Ngọc, thì chị ta có thể nói liền tù tì ba ngày ba đêm cũng không hết. Trước đây, toàn giấu mấy lời này trong lòng, chẳng biết nói với ai. Giờ được dịp tuôn ra, thao thao bất tuyệt không ngừng.
Và cái kết luận chỉ có một: Phó Cầm Duy đâu chỉ là thích, phải nói là yêu đến c.h.ế.t rồi!
Lục Ngọc nghe mà ngây người.
Ngẫm lại Phó Cầm Duy đã vì cô mà làm biết bao nhiêu chuyện, tự nhiên và âm thầm như thế, vậy mà cô lại hoàn toàn không hay biết.
Ngược lại còn có chút cô phụ tấm lòng này của anh.
Lục Ngọc cũng có vài phần tình cảm với anh, nhưng còn mơ mơ hồ hồ, chưa dám đối mặt. Nghe những lời chị ba nói, trong lòng cô dấy lên biết bao sóng gió.
Mặt Lục Ngọc lúc này đã đỏ bừng, người cũng toát mồ hôi do hơi lửa hun nóng, cô bèn lấy cớ về phòng thay bộ đồ khác.
Cô vừa đi, Phó Cầm Duy nhìn theo bóng Lục Ngọc vội vã về phòng, chủ động quay sang hỏi chị ba Phó: “Hai người nói chuyện lâu như vậy, rốt cuộc là đã nói những gì?”
Chị ba Phó nói: “Hai vợ chồng chú cứ làm mặt nặng mày nhẹ mãi thế nào đây? Vừa nãy Lục Ngọc còn hỏi chú có thích em ấy không kìa.”
Thích hay không không phải đã bày ra rõ ràng rồi sao, nào còn cần phải biết từ miệng người khác nữa?
Tim Phó Cầm Duy đập thình thịch, vội hỏi: “Vậy chị trả lời cô ấy thế nào?”
Chị ba Phó nhìn dáng vẻ sốt sắng của Phó Cầm Duy, lại muốn cười. Ngọt ngào đến mức chị ba đây cũng phải phát thèm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chị ba Phó cười tủm tỉm nói: “Chị ba đây mà chẳng thiên vị chú thì còn ai nữa? Chị ba nói, chú thích em ấy lắm, còn lấy ra rất nhiều ví dụ, làm Lục Ngọc xấu hổ đến mức phải chạy về phòng rồi.”
Nói xong, chị ba Phó lại với tư cách người từng trải mà dặn dò: “Phụ nữ thì phải biết dỗ dành, có những lời chú không chịu mở miệng thì con bé sao mà biết được. May mà hai đứa đã kết hôn rồi, chứ cứ cái tính im lặng không nói ra như thế này thì ai cũng lo sốt vó lên được.”
Phó Cầm Duy lập tức sực tỉnh: “Cảm ơn chị ba, vậy em nên làm sao đây?”
Chị ba Phó nghe vậy, liền đoán được quả nhiên hai vợ chồng đang có mâu thuẫn, bèn nói: “Còn có thể làm thế nào nữa, dỗ thôi. Cứ tỏ tình cho rõ ràng đi, phụ nữ ai mà chẳng thích nghe mấy lời ngọt ngào này. Mà nếu vẫn không được nữa thì mua cho em ấy hộp đào.”
Giờ đây, chị Ba Phó đã "kinh nghiệm đầy mình", nhưng toàn là kinh nghiệm "học lỏm" từ nơi khác. Năm ấy, chị ta cũng mơ mơ màng màng mà kết hôn với anh Ba Phó. Giờ đây con cái đã mấy tuổi đầu, mỗi ngày ra đồng làm việc quần quật, mệt muốn đứt hơi, nào có thời gian đâu mà bày vẽ chuyện lãng mạn. Thật đáng tiếc cho một bụng những "chiêu trò" hay ho mà chị ta học lỏm được, vậy mà bây giờ người có học vấn nhất trong nhà, Phó Cầm Duy, lại phải cúi đầu thỉnh giáo chị, thế mới gọi là "hỏi đúng thầy rồi"!
Chị Ba Phó giảng cho anh một tràng lý lẽ suông.
Phó Cầm Duy nghe say như điếu đổ.
Anh Ba Phó ở bên ngoài nghe lỏm được hai câu, liền phì cười một tiếng, cũng chẳng thèm đi vào vạch mặt chị ba. Hồi đó, chuyện tình của họ còn ngốc nghếch hơn cả Phó Cầm Duy và Lục Ngọc bây giờ nhiều.
Đúng là một người dám nói, một người dám nghe.
Phó Cầm Duy học được khối kinh nghiệm, đợi đến tối, sau khi thu xếp xong xuôi mọi việc, anh mới về phòng.
Lục Ngọc đã lên giường rồi, nhưng vẫn chưa ngủ.
Phó Cầm Duy ngồi bên mép giường, khẽ gọi Lục Ngọc: “Tiểu Ngọc, em ngủ chưa? Anh có chuyện này muốn nói với em.”
Lục Ngọc khẽ động tai, nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
Phạm Khắc Hiếu
Phó Cầm Duy có cách riêng để cô chịu mở mắt. Anh liền rướn người tới, khẽ hôn lên má cô một cái.
Lục Ngọc lập tức mở to đôi mắt tròn xoe, giận dỗi: “Anh giở trò lưu manh!”
Phó Cầm Duy nhìn cô, dịu giọng nói: “Anh thích em.”