Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 149



 

Thuốc Giảm Đau

 

Cơm dẻo thơm lừng, dùng kèm lòng kho lại càng ngon miệng. Ngay cả khi không chan thêm gì, cơm vẫn mềm mại, ngọt ngào như món điểm tâm, khiến họ ai nấy cũng tấm tắc khen. Dùng lòng kho ăn kèm cơm, quả thực khiến người ta chẳng thể nào dứt đũa. Đúng như Lục Ngọc dự liệu, mọi người ăn rất nhiều cơm, may mà cô chuẩn bị tươm tất, đến mấy chị dâu cũng chén gọn hai bát đầy. Đám trẻ nhà họ Phó cũng ăn ngon lành, cái bụng nhỏ căng tròn như cái trống. Lục Ngọc chuẩn bị đâu ra đó, cuối cùng chẳng còn thừa chút lòng nào, ngay cả nước sốt cũng vét sạch bách, thịt kho cũng hết veo. Đời người được mấy khi ăn thịt khoái khẩu đến vậy! Sau bữa cơm no nê, mấy chị dâu cũng biết điều, giành hết việc rửa bát, rửa cổ vịt, đun nước, không để Lục Ngọc phải động tay, bảo cô về phòng nghỉ ngơi. Mấy chị dâu đều vui vẻ ra mặt sau bữa ăn thịnh soạn, đám trẻ con cũng í ới chạy nhảy nô đùa khắp sân.

 

Phó Cầm Duy về phòng trước. Anh móc từ trong túi ra một cái lọ nhỏ, bên trong đựng thứ bột màu trắng. Đây là thứ Lâm Hâm thường bán. Đồng hồ chỉ là đồ trang sức kèm theo, còn thứ thật sự giúp ông ta hái ra tiền chính là cái món thuốc kích thích này. Thường thì chỉ có bọn bất lương mới dùng nó để hãm hại người khác. Phó Cầm Duy có một người bạn học làm việc ở phòng thí nghiệm. Hồi đó, cảnh sát mang thứ này đến chỗ anh ấy để xét nghiệm, không ngờ người bạn đó lại giữ lại hai lọ tự dùng, còn đùa rằng dùng một chút để vợ chồng thêm phần nồng thắm cũng không tồi. Khi Phó Cầm Duy hỏi han, người bạn học nghe tin anh mới cưới vợ, liền hào phóng biếu anh một lọ. Phó Cầm Duy vốn dĩ luôn tránh xa những thứ tà thuật độc hại này, nhưng lần này lại như bị ma xui quỷ khiến mà nhận lấy. Anh thầm yêu Lục Ngọc, mà hai người lại cứ trong trắng, ngây thơ như thế, chỉ cần một chút này thôi là có thể viên phòng, trở thành vợ chồng thực sự rồi.

 

Thế nhưng, Phó Cầm Duy vẫn chẳng tài nào dứt khoát. Lục Ngọc bước vào để lấy cuốn sổ ghi chép hàng hóa, cô lại sắp phải nhập thêm gia vị rồi. Phó Cầm Duy thấy cô vào, hiếm khi lại tỏ ra hoảng hốt, vội vàng cho thứ đồ trong tay vào túi. Lục Ngọc nheo mắt trêu đùa: “Anh làm chuyện gì khuất tất đấy à?”

 

“Không có.” Phó Cầm Duy bản lĩnh, tâm lý vững vàng, đáp lời.

 

Lục Ngọc nheo mắt: “Vậy anh giấu cái gì?” Nói rồi liền muốn bước tới xem thử.

 

Phó Cầm Duy đường hoàng đưa cho cô xem. Đó là một cái lọ nhỏ không nhãn mác, bên trong đựng thứ bột màu trắng. Phó Cầm Duy lạnh nhạt nói: “Thuốc giảm đau.” Ở các bệnh viện và trạm xá thời bấy giờ, họ thường dùng thuốc giảm đau dạng bột. Lục Ngọc lo lắng hỏi: “Anh bị thương ở đâu rồi sao?” “Không có bị thương, tôi còn có việc.” Phó Cầm Duy ít nói, vừa dứt lời liền quay người ra ngoài, cứ như thể anh đang ghét bỏ Lục Ngọc vậy.

 

Lục Ngọc bước ra sân, thấy mọi người ai nấy đều đang bận rộn xử lý cổ vịt. Đây là kế sinh nhai, là miếng cơm manh áo của cả nhà, cho nên họ đều rất nghiêm túc, làm việc chẳng hề lơ là. Chỉ cần Lục Ngọc xào gia vị xong xuôi, họ sẽ có thể tự tay tẩm ướp và kho.

Phạm Khắc Hiếu

 

Trong sân, các anh chị dâu người thì gánh nước, người thì bổ củi, người thì rửa ráy các thứ. Lục Ngọc cũng không muốn lẩn thẩn trong phòng mà biếng nhác, bèn đi vào nhà bếp, ngồi bên bếp lò giúp nhóm thêm củi. Trong đầu cô lại đang mải nghĩ chuyện khác. Phó Cầm Duy đã hôn cô mấy lần rồi, cô vẫn luôn vô thức lảng tránh chuyện này, nhưng giờ bình tâm lại thì không thể không bận tâm. Đột nhiên sau lưng bị vỗ một cái, Lục Ngọc giật b.ắ.n mình, suýt chút nữa thét lên. Quay đầu nhìn lại, hóa ra là chị ba Phó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô vội vàng ôm ngực: “Chị dọa c.h.ế.t em rồi!”

 

Chị ba Phó bảo: “Say sưa nghĩ ngợi gì vậy em, vừa nãy chị gọi hai bận mà em chẳng buồn thưa tiếng nào.” Đoạn, chị ta nhìn Lục Ngọc như thể vừa phát hiện ra chuyện động trời: “Sao em lại đỏ bừng mặt thế kia?”

 

Lục Ngọc đáp: “Dạ… Dạ, tại hơi lò lửa hun ạ.”

 

Chị ba Phó cũng không mảy may nghi ngờ lời cô, quả thật đứng trước bếp lò nóng hầm hập, mỗi lần chụm củi đều toát mồ hôi đầm đìa, bình thường chị ta cũng chẳng mấy khi bén mảng tới.

 

Thấy Lục Ngọc vẫn ở đây, chị ba Phó nói: “Một mình em nấu ngần ấy món ăn, sao không về phòng nghỉ ngơi một lát đi?”

 

Chị ta muốn thân thiết hơn với Lục Ngọc, tự tin rằng trong ba chị em dâu, miệng mình là khéo nhất, thành tâm muốn lấy lòng ai thì người đó khó mà không xiêu lòng.

 

Lục Ngọc nói: “Ban ngày ở trong phòng cũng chẳng có việc gì làm ạ!”

 

Chị ba Phó là người đã lập gia đình, nói chuyện rất thẳng thắn, lúc này nhíu mày nói với Lục Ngọc: “Có việc để làm đấy chứ, u ta còn đang trông ngóng bồng cháu đấy thôi?”

 

Lục Ngọc: …