Đói Bụng Ngồi Nhìn Người Khác Ăn
Vừa vào đã bắt đầu hàn huyên trò chuyện rôm rả với nhau.
Trưởng thôn Bạch có máy kéo, lần này ông ta tự mình lái tới, tiếng máy cạch cạch cạch khỏi phải nói oai phong biết chừng nào. Ông ta bị mọi người vây lại, lần lượt hỏi han về tính năng của máy kéo và các thứ liên quan.
Điều đó khiến trưởng thôn Bạch đắc ý vô cùng.
Trưởng thôn Vương không đi lên trước. Lục Ngọc ở bên cạnh rón rén ghé sát hỏi ông ta: "Ai là đại biểu của xưởng phân bón ạ?"
Trưởng thôn Vương nói: "Người vẫn chưa tới đâu, những người như họ khá bận rộn. Trước khi họp, nếu có thể đến trước nửa tiếng đã là tốt lắm rồi."
Trong lòng Lục Ngọc giật mình, nửa tiếng đồng hồ, muốn thuyết phục người ta bán phân bón quả thật là một nhiệm vụ bất khả thi.
Bụng đói kêu réo ùng ục…
Bữa sáng Lục Ngọc ăn không được mấy miếng, lúc này đã thấy đói cồn cào.
Không chỉ Lục Ngọc, những người xung quanh cũng đều đói.
Nhà trưởng thôn Vương đã nấu cơm, nhưng vào huyện họp tuyên dương là một chuyện lớn. Bữa sáng ông ta chỉ ăn hai miếng, thấy Lục Ngọc đã muộn còn chưa tới, khiến ông ta rất lo lắng, quên bẵng mang theo cơm nắm.
Những người khác cũng vậy, tới trưa, trong bụng ai nấy đều kêu ùng ục.
Các trưởng thôn và đại biểu tiên tiến mặt mày vẫn điềm nhiên, ai ai cũng giữ vẻ bình tĩnh, cứ như thể tiếng bụng sôi réo ầm ĩ đó nào phải của riêng mình.
Ngay đúng lúc này, bên ngoài truyền tới mùi bánh quẩy chiên thơm lừng.
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc biết mình đã làm mất khá nhiều thời gian của vị trưởng thôn, bèn nói: “Trưởng thôn, hay chúng ta mua hai cái bánh quẩy ở đây ăn tạm đi ạ.”
Trưởng thôn khẽ xua tay: “Đừng mua ở đây, đắt lắm.”
Trước kia trưởng thôn Vương từng dính cái bẫy này, chưa kịp hỏi giá đã lấy hai cái ăn liền, ăn xong xuôi vuốt miệng định móc tiền ra trả, ai dè người bán đòi sáu hào. Hai chiếc bánh quẩy ba hào một cái, quả là đắt cắt cổ, thà đi cướp còn hơn!
Thịt bây giờ có đáng là bao tiền một cân đâu chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe nói người bán bánh quẩy này còn có chút ô dù với bên này, người khác thì không được bày bán, chỉ riêng cái sạp bánh quẩy này mới được phép bày hàng! Mỗi lần nắm được lịch họp của họ, y lại mang hàng ra bày, buổi trưa mọi người đói meo, thế nào cũng có vài người sập bẫy.
Theo thời gian, mọi người đều tự mang theo cơm hộp đi.
Lục Ngọc nghe vậy thì "ồ" lên một tiếng.
Trưởng thôn Bạch và những người khác đã mang theo cơm, lúc này cơm đã nguội, họ bèn vào trong sân dựng một cái bếp củi lên.
Đặt hộp cơm nhôm lên trên để hâm nóng, lúc mở hộp cơm ra, trưởng thôn Vương thầm mắng một tiếng “lão già”.
Tên này đơn thuần là tới khoe của thôi! Đậu đũa khô xào dưa chua, trên cùng hộp cơm còn phủ hai miếng thịt mỡ to đẫm dầu, thế này ai mà chịu nổi cho được?
Quả nhiên, các đại biểu và trưởng thôn các làng vừa nãy cùng chịu đói, nhìn thấy đều nuốt nước miếng ừng ực. Mọi người đang đói meo mà lão trưởng thôn Bạch lại có cơm, có rau lại có thêm thịt thà, chẳng phải là cố tình chọc tức người ta hay sao?
Đại biểu của Bạch Gia Thôn thì khiêm tốn hơn chút, hộp cơm của anh ta có khoai tây hầm cải trắng. Khoai tây hầm lâu, nửa tan nửa nguyên nằm lẫn trong cơm, đây là lúc ăn ngon nhất, cứ thế mà trộn với cơm, ngon không thua gì thịt thà.
Những người đến sớm đều là dân của các thôn gần hơn, có người tiến lên bắt chuyện: “Anh bạn, xa hoa quá nha! Hầm cải trắng còn bỏ cả mỡ heo nữa.”
Đại biểu của Bạch Gia Thôn là một người đàn ông hiền lành chân chất, nói: “Tôi cũng chẳng rõ, là vợ tôi nấu đấy ạ.”
Mặc dù mọi người đều nhăm nhe nhìn anh ta ăn cơm, nhưng anh ta không hề có thói quen nhường. Đông người như vậy, mỗi người gắp một đũa thì còn gì mà ăn!
Các thôn khác đều đang âm thầm đánh giá độ giàu có của Bạch Gia Thôn họ, quả nhiên là ghê gớm, đường đường lái cả máy kéo tới, e là thôn họ giàu có đến phát phì rồi.
Những người xung quanh thật sự rất thèm thuồng, không chỉ thèm đồ ăn, mà còn thèm cái cuộc sống của thôn họ nữa.
Trưởng thôn Vương có quan hệ thân thiết hơn với trưởng thôn Bạch, nhìn lão già kia tươi cười hớn hở là biết, cái tính khoe khoang của lão lại tái phát rồi!
Chuyện này cũng đáng ghét thật, ai bảo vị trí thôn của họ tốt, trước giải phóng ai ai cũng là tá điền của công điền. Sau khi “Đả đảo địa chủ”, họ được chia cho những khoảnh đất đai màu mỡ nhất, chẳng trách mà đời sống phất lên trông thấy!
Trưởng thôn Vương từng tới đồng ruộng của họ xem một lần, ôi chao, đất của người ta, thật sự là gieo một nắm hạt giống, chẳng cần chăm bón mấy mà đã lên xanh tốt, ai làm mà chẳng khấm khá?
Đâu có giống thôn Đại Vũ của bọn họ, đất tốt với đất xấu mỗi thứ một nửa, cũng may có cách ủ phân cứu rỗi, nếu không thì càng tệ hơn nữa.
Người ta mà, ai biết trước được ngày mai sẽ thế nào, đến cá muối còn có ngày trở mình kia mà!