Trưởng thôn Vương lại càng thêm thèm thuồng phân bón, nếu có phân bón, vậy thì họ cũng có thể sống tốt, cũng có thể mua được máy kéo.
Nhìn dáng vẻ khoe khoang của trưởng thôn Bạch cứ chướng mắt làm sao ấy! Trưởng thôn Vương đâu có chịu thừa nhận mình ghen tị.
Lục Ngọc lén lút huých nhẹ cánh tay của trưởng thôn Vương, nói: “Cháu thấy bên kia có nồi, có muối, chắc là có thể nấu cơm được đấy ạ?”
Trưởng thôn Vương biết đây là lần đầu Lục Ngọc tới, ông bèn giải thích: “Trước kia, nơi này là trường đảng cũ, có bếp núc để mọi người tự nấu cơm. Hồi thập niên 60, thập niên 70, các cán bộ đến học đều mang theo lương thực. Cứ tiện có gì thì nấu ăn qua bữa thôi.”
Chỉ là bây giờ đã bước vào những năm 80, điều kiện kinh tế đã khá hơn, ai nấy cũng thích giữ thể diện. Họ ngại tới đây nấu cơm, thành ra mấy cái bếp lò tuy có sẵn mà đã để không từ rất lâu rồi.
Lục Ngọc hỏi: “Vậy cuộc họp này mất bao lâu ạ?” Giờ mới vừa trưa, nếu kết thúc sớm thì cô sẽ cố nhịn một chút, sau đó dẫn trưởng thôn ra sạp hàng bên ngoài ăn, ở đó giá cả phải chăng hơn nhiều.
Trưởng thôn Vương đáp: “Khó nói lắm, hôm nay đã mời tất cả các phần tử tiên tiến và đại biểu kinh tế tới. Lần này tổ chức rất lớn, mỗi người lên phát biểu một lúc, cũng đủ cho họ ngồi nghe mà sặc nước rồi!”
Đã có người không chịu nổi cơn đói, phải ra ngoài mua bánh quẩy. Ai cũng biết giá bánh ở đây cắt cổ, nhưng bụng đói cồn cào quá rồi, đành phải chịu. Nếu không, dạ dày co thắt sẽ đau quặn ruột, buổi chiều còn phải họp, đến lúc đó mà sắc mặt khó coi thì lãnh đạo thấy sẽ nghĩ thế nào đây?
Chuyện mua bánh quẩy này e rằng sẽ dấy lên một phong trào, vừa có người đi ra, không ít người khác cũng lách theo. Nhưng phần lớn vẫn án binh bất động, định bụng sẽ chịu đói, đều là người từ những thôn nghèo khó mà đến.
Có vị trưởng thôn trên người còn mặc chiếc áo vá vai, nào nỡ bỏ tiền ra mua thứ bánh quẩy đắt đỏ như vậy ăn.
Trưởng thôn Vương đã được Lục Ngọc mời ăn hai lần, tính ra Lục Ngọc còn là vai vế con cháu của ông, nếu có mua đồ ăn, dĩ nhiên ông phải mời cô.
Nhưng tiền ông mang theo không nhiều, nếu mời bánh quẩy, tối đến lại phải để Lục Ngọc trả tiền xe cộ, ông cũng thấy ngại.
Điều Lục Ngọc đang nghĩ là dầu chiên bánh quẩy ở quán bên ngoài đó chẳng biết đã mấy bận chưa thay rồi, vừa mới bày lên thì không cảm thấy gì, nhưng mùi dầu khét lẹt bay vào, thật là khó ngửi!
Đồ ăn làm ra từ thứ dầu như vậy, cô tuyệt đối không đụng đũa.
Lục Ngọc bèn đề xuất: “Trưởng thôn, hay là cháu ra quán tạp hóa gần đây, mua mấy vắt mì sợi, chúng ta ăn lót dạ đơn giản, vừa rẻ vừa chắc bụng ạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trưởng thôn Vương có hơi do dự, nhưng vẫn cố giữ thể diện: “Chỉ là làm rùm beng quá, không hay cho lắm.”
Lục Ngọc nghe vậy cũng không nói gì nữa.
Thấy trưởng thôn Bạch gắp một miếng thịt to trong hộp cơm cá nhân lên cho vào miệng, tiếng nuốt nước miếng xung quanh đồng loạt vang lên, giống như tiếng phụ họa cho riêng ông ta vậy.
Trưởng thôn Vương thầm mắng, lão già này thật chẳng ra sao, còn ở đây vênh váo mãi không thôi. Bụng đói cồn cào quặn thắt, lúc này ông cũng chẳng còn quan tâm đến những chuyện khác nữa.
Trưởng thôn Vương nhìn người khác ăn, trong lòng bực bội, bèn nói với Lục Ngọc: “Tôi đi rửa nồi rửa bát, cô đi mua mấy vắt mì sợi đi.”
Ông nói xong, đút cho Lục Ngọc năm hào, dặn dò: “Mua thêm chút trứng gà, nấu cho ngon lành một chút. Hai hào còn lại, cô mua chút nước giải khát, tự uống!”
Hừm, ông ta không tin, có ai lại không thích so bì, hơn thua đâu.
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc đáp: “Vâng ạ.” Nói xong liền ra ngoài.
Trưởng thôn Vương bắt đầu tìm nồi và bát để rửa. Động tĩnh lớn như vậy dĩ nhiên khiến những người khác trong phòng chú ý tới.
Vốn dĩ thôn Đại Vũ cử một cô gái trẻ trung như Lục Ngọc tới đã rất thu hút ánh nhìn của mọi người rồi.
Thấy Lục Ngọc đi rồi, họ mới dám nói đùa: “Ôi chao, trưởng thôn Vương còn dắt theo một cô đầu bếp nữa cơ à?”
Sắc mặt trưởng thôn Vương lập tức sa sầm, ông nói: “Không được nói bậy bạ! Cô ấy là phần tử tiên tiến của thôn chúng tôi đấy. Chuyện cô ấy lên núi cứu người cả thôn đều biết, trong huyện còn từng viết thư khen ngợi nữa là.”
Những người có mặt ở đó nghe xong, ai nấy đều im lặng, lòng đầy kính nể.
Họ vốn có lòng nể phục tự nhiên đối với phần tử tiên tiến, bèn chuyển sang chuyện khác mà bàn tán: “Còn trẻ như vậy mà đã giỏi giang đến vậy rồi ư?”
Lục Ngọc tạt qua quán tạp hóa, mua hai nắm mì vắt. Quán này lại còn bày bán mấy món đồ hiếm hoi nữa chứ.