Lục Ngọc không chút do dự: “Được ạ!” Nói đoạn liền bảo mọi người đi mua mì.
Người đông, mỗi người chỉ cần góp một hai hào là đủ, số tiền có mặt ở đây gom được hơn năm tệ, đặc biệt là những người vừa nãy mới mua bánh quẩy cũng sốt sắng góp vào.
Sớm biết một hào đã có thể ăn no, hà tất phải mua cái bánh quẩy ngấy mỡ này làm chi?
Dầu chiên bánh quẩy này chẳng biết đã để bao lâu, chiên ra ăn chả ngon lành gì. Chỉ vì tiếc tiền đã bỏ ra mà phải cố nuốt xuống!
Lần này nguyên liệu còn đầy đủ hơn cả lúc nãy, ai cũng háo hức ghé sát tới xem Lục Ngọc nấu nướng.
Lục Ngọc bắt đầu đun nước sôi rồi cho hải sản vào, sau đó bỏ mì, đánh tan trứng gà rồi rưới vào. Rất nhanh, một nồi mì đầu tiên đã hoàn thành.
Mỗi người bưng một bát lớn, hì hục ăn, chốc lát đã sạch bách. Mì hải sản tươi ngọt, ăn bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Những người khác cũng xếp hàng cầm bát chờ đợi nồi thứ hai.
Có người bưng bát mì, dường như cố tình gây sự, chọn chỗ ngồi ngay trước cửa mà ăn!
Chủ sạp bánh quẩy bên ngoài nhìn thấy mà tức sôi gan, ném chiếc kẹp và đũa vớt bánh quẩy xuống đất kêu leng keng. Vì cuộc họp lần này, anh ta cố tình làm tới ba mươi cân bánh quẩy, hi vọng kiếm chác được chút tiền ở đây.
Bánh quẩy anh ta làm ở khu chợ nhỏ căn bản chẳng có ai thèm mua. Bây giờ lòng anh ta nóng như lửa đốt, lo lắng bồn chồn, tức đến mức đau cả phổi.
Chủ sạp bánh quẩy giờ đây ngứa răng muốn chết, hận không thể xé xác mấy kẻ kia ra ăn. Trong sân cứ nồi này nối tiếp nồi kia nấu mì hải sản, mùi thơm tươi ngọt của nó đã sớm lan tỏa khắp nơi, ai còn bụng dạ đâu mà thèm ăn đồ của anh ta nữa.
Cũng có người vừa ngồi ăn, vừa trò chuyện rôm rả với những người xung quanh: “Từng tham gia không biết bao nhiêu cuộc họp rồi, chỉ có lần này là thoải mái nhất, lại còn có mì mà ăn!”
Bưng một bát mì đầy ú ụ, ăn ngấu nghiến hai miếng, lại húp một ngụm nước dùng. Ai may mắn còn vớt được mảng trứng to và vài con hải sản trong bát, quả là một bữa ăn sung sướng!
“Chứ còn gì nữa!” Mọi người đều đồng tình, đặc biệt là những người đến từ các thôn nghèo, lặn lội đường xa tới đây, trong túi chỉ có chút lộ phí đi về, chẳng dám chi tiêu hoang phí!
Không ngờ lần này lại được ăn uống no nê.
“Khi về, tôi cũng định mua chút hải sản, nấu cho vợ tôi nếm thử.”
“Tôi cũng vậy, chúng ta ăn xong bát mì này rồi cùng đi nhé.”
Họ về huyện một chuyến chẳng dễ dàng gì, mỗi lần về nhà đều được người thân dặn dò mang về chút quà cáp. Thế nhưng trong túi chẳng có bao nhiêu tiền, mà cửa hàng bách hóa lẫn cung tiêu xã đều không dám bén mảng, càng chẳng biết nên mua gì.
Vừa rồi khi Lục Ngọc nấu món mì hải sản, họ đều đứng cạnh đó xem, thấy cũng chẳng có gì khó khăn. Định mua một ít về cho người nhà nếm thử món lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cả nhóm người hợp lực, ăn xong bèn vội vã chạy ngay đến tiệm tạp hóa nhỏ mua đồ, chỉ sợ nếu đợi họp xong rồi ra, lúc đó chưa chắc còn nhớ. Mua trước cho tiện.
Chủ tiệm tạp hóa mừng ra mặt, số hải sản nhỏ tích trữ lâu nay rốt cuộc cũng bán được. Những người này còn mua rất nhiều, mỗi người hai ba hộp. Mới nãy anh ta còn tự nhủ sau này không nhập những thứ này nữa cơ chứ.
Ai dè, chỉ trong chốc lát hàng tồn kho đã bán sạch, thế là anh ta lại vội vàng ghi ngay hải sản nhỏ vào danh sách nhập hàng. Hóa ra trong huyện vẫn có người sành ăn, biết đồ ngon mà!
Thế nhưng chủ tiệm thừa biết, người sành ăn nhất chính là cô gái mua hàng đầu tiên. Nếu không phải có cô ấy gợi ý, làm sao anh ta bán hết được ngần ấy hàng tồn kho chứ. Thấy thời tiết nóng bức thế này, anh ta bèn nhờ người mang biếu cô một chai nước cam, coi như tấm lòng cảm tạ.
Khách tới họp trong huyện cũng lần lượt bước vào, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Hầu hết những người trong huyện đến họp đều đã ăn cơm rồi, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm lạ lùng mà mê hoặc này, ai nấy đều có chút không kìm lòng nổi. "Ủa?", họ thầm nhủ. Thật kỳ lạ.
Sải bước vào trong mới sững sờ phát hiện, trên cái bếp lò vốn bị bỏ hoang từ lâu đang bốc khói nghi ngút món mì hải sản.
Lục Ngọc đã nấu hết tất cả số mì mua về, còn lại một nồi lớn, cô ấy đang thong thả ngồi một bên nhấp nước cam.
Tiệm tạp hóa trong huyện còn có tủ lạnh. Chai nước cam này được lấy từ trong tủ ra, có lẽ để lạnh đã lâu nên phần nước ngọt bên trong hơi kết thành băng. Lục Ngọc khẽ lắc nhẹ một cái, làm tan lớp băng bên trong, biến thành món đá bào cam mát rượi.
Phạm Khắc Hiếu
Từng ngụm đổ vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt, lại có thể nhai đá lạo xạo, mát lạnh sảng khoái đến tê người. Cô thầm ước, chừng nào nếu mình có thể sắm được một cái tủ lạnh thì hay biết mấy.
Thời đó, tủ lạnh là mặt hàng cực kỳ hiếm hoi. Giá cả đã đắt đỏ rồi, mà không có chút "quan hệ" nào thì có mơ cũng chẳng mua nổi.
Trưởng thôn Vương đột nhiên có chút phấn khích, bèn lẳng lặng huých nhẹ Lục Ngọc, thì thầm: "Người kia kìa, chính là Xưởng trưởng Lưu Phúc Sinh của xưởng phân bón đấy. Không ngờ lần này ông ấy lại đích thân đến dự họp!"
Nghe trưởng thôn nói vậy, Lục Ngọc vội vàng đưa mắt nhìn sang. Ông Lưu Phúc Sinh không cao, dáng người trung niên hơi phát tướng. Lúc này đây, ông cũng đang làm theo mọi người, bưng bát đến nồi mì hải sản múc lấy múc để.
Chỉ đáng tiếc là ông ấy đến muộn, khi đến lượt cầm muỗng thì nồi chỉ còn trơ đáy. Cố gắng lắm cũng chỉ múc được hai ba miếng mì mà thôi.
Nhưng chính hai ba miếng ít ỏi ấy cũng đủ khiến ông ta mê mẩn đến quên lối về.
Ông ấy vội vàng dò hỏi xem ai đã nấu món này.
Mọi người liền tuôn ra biết bao lời khen ngợi về Lục Ngọc.
Xưởng trưởng Lưu lập tức nhìn về phía Lục Ngọc, đúng lúc cô cũng đang bước tới chỗ ông.
"Thưa Xưởng trưởng Lưu, tôi là Lục Ngọc, đại diện tiên tiến của thôn Đại Vũ. Rất vinh hạnh được gặp mặt ông." Lục Ngọc ung dung giới thiệu, dáng vẻ tự tin lạ thường.