Phát Biểu
Các vị lãnh đạo trên bục bắt đầu tự giới thiệu, sau đó lần lượt lên phát biểu. Tiếp đến là phần biểu dương và phát thưởng cho bà con. Phát xong lại gọi tên từng người lên để trình bày tham luận.
Cơ hội được lộ diện trước mặt lãnh đạo là vô cùng hiếm hoi, thế nhưng những người bên dưới đều hoảng hốt, không hề có sự chuẩn bị nào. Những đại hội tuyên dương trước đây thường chỉ là lên bục nhận bằng khen là xong.
Phạm Khắc Hiếu
Lúc đến đây cũng không ai nói trước là sẽ có phần phát biểu, vì thế những thân thể đang ngồi nghiêm chỉnh để chụp hình lúc nãy lập tức khom rạp xuống, chỉ sợ bị các vị lãnh đạo gọi tên!
Đứng trước mặt những cán bộ cấp cao như vậy, họ thực sự không biết nói gì.
Bí thư Lý mỉm cười nói: “Các đồng chí cũng đừng quá căng thẳng. Trong công việc có khó khăn gì, lúc nào cũng có thể trình bày với chúng tôi. Ở đây có đông đảo bà con, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết. Nếu không có khó khăn, mọi người cũng có thể nói những điều mình muốn, cứ tự nhiên phát biểu.”
Bên dưới im phăng phắc, nào ai dám nói chuyện, trong lòng đều run lẩy bẩy. Những người có mặt ở đây đều là nông dân chất phác, thật thà, căn bản không có nhiều suy nghĩ phức tạp. Điều lớn nhất trong đầu họ lúc này chính là tuyệt đối đừng để mình bị gọi tên.
Bí thư Lý nhìn sang người bên cạnh, thì thầm vài câu với cục trưởng đang ngồi gần đó.
Bí thư có phần sốt ruột, có cả phóng viên đang có mặt. Nếu bên dưới cứ im lặng như vậy, chẳng phải sẽ làm lãnh đạo cấp cao khó xử sao. Ông ta nhíu mày, ra hiệu cho các trưởng thôn quen mặt ở phía dưới, bảo họ nên hăng hái phát biểu.
Các trưởng thôn vốn dĩ nói chuyện trong thôn thì không cần câu nệ gì nhiều, thế nhưng đến đây lại sợ lời mình nói thô thiển, thi thoảng còn kèm theo vài câu tục tĩu hoặc lỡ lời. Trong một đại hội tuyên dương trang trọng như thế này, lỡ lời há chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao.
Chỉ có duy nhất một trưởng thôn giơ tay.
Bí thư Lý lập tức nói: “Vị đồng chí này, xin mời ông phát biểu.”
Người giơ tay chính là trưởng thôn Bạch. Ông nói: “Tôi là trưởng thôn của Bạch Gia Thôn. Lần này, sản lượng của thôn chúng tôi đã tăng ba mươi phần trăm so với năm ngoái. Cũng nhờ sự chỉ đạo sáng suốt của các vị lãnh đạo, năm nay thôn chúng tôi đã sắm được máy kéo, nhà nhà hộ hộ cũng có thể ăn được thịt.”
Nói ra những lời này, mặt trưởng thôn Bạch ửng đỏ vì xúc động. Ông thực sự cảm thấy người dân trong thôn đang dần được sống tốt hơn!
Bí thư Lý nói: “Bạch Gia Thôn quả không tồi, mỗi năm đều là thôn tiên tiến. Sau này, các ông có thể làm một báo cáo tổng kết kinh nghiệm sản xuất nông nghiệp đạt năng suất cao của thôn mình, phổ biến rộng rãi trong toàn huyện, để tất cả các thôn cùng nhau phát triển kinh tế!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời vừa dứt, bên dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền.
Trong lòng trưởng thôn Vương lại đang bĩu môi thầm nghĩ, ruộng đất của thôn họ vốn dĩ đã tốt sẵn, người khác muốn học cũng chẳng học được. Nếu ông ta mà có đất như thế, cũng có thể trồng trọt tốt như thường.
Trưởng thôn Bạch phát biểu xong, bên dưới cũng có lác đác vài người giơ tay. Các bài phát biểu đều na ná nhau, chủ yếu là cảm ơn lãnh đạo, cảm ơn thời đại mới. Người nông thôn rất chất phác, phát biểu đều là những lời nói thật lòng.
Có người khi nói đến chỗ cảm động còn có chút nghẹn ngào!
Chỉ đáng tiếc là sau đợt phát biểu hào hứng này kết thúc, cũng không còn ai khác tình nguyện lên tiếng nữa.
Bí thư Lý nhìn xuống dưới, tất cả mọi người đều vô thức tránh ánh mắt của vị lãnh đạo cấp cao, chỉ sợ lỡ đối mắt sẽ bị gọi tên lên phát biểu!
Thư ký bên cạnh vô cùng sốt ruột.
Bí thư Lý nhìn Lục Ngọc ngồi thẳng thắn giữa đám đông, ánh mắt không hề né tránh khi đối diện với cô. Trong số những người được tuyên dương lần này, chỉ có duy nhất một nữ đồng chí, lại còn trẻ tuổi đến vậy, quả thực thu hút sự chú ý không nhỏ.
Bí thư Lý ôn tồn nói: “Người ta vẫn thường nói, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời. Hôm nay, chúng ta cũng dành cơ hội cho nữ đồng chí Lục Ngọc phát biểu. Nào, xin mời mọi người cùng vỗ tay.”
Tiếng vỗ tay giòn giã nhanh chóng vang lên khắp hội trường.
Lục Ngọc đứng dậy, cất tiếng: “Tôi là Lục Ngọc, đến từ thôn Đại Vũ. Tôi vô cùng vinh dự khi được huyện tuyên dương. Thôn Đại Vũ chúng tôi, với sản lượng lương thực ổn định, dưới sự lãnh đạo của đồng chí trưởng thôn, bà con trong thôn đã đồng lòng ra sức làm ruộng, đóng góp lúa gạo, vận chuyển về thành phố, đảm bảo lương thực cho bà con thành thị. Tuy thôn là đơn vị nhỏ nhất trong cả nước, nhưng chỉ cần đất nước cần, chúng tôi xin nguyện cống hiến hết sức mình!”
“Hay lắm.” Bí thư Lý dẫn đầu vỗ tay tán thưởng.
Ngay lập tức, tiếng vỗ tay dưới hội trường cũng vang lên rào rào, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi lời phát biểu của cô.
Lục Ngọc không chỉ nói về thôn mình mà còn nói lên tiếng lòng chất phác nhất của những người dân sống ở các thôn làng khác: chỉ cần quốc gia cần, chỉ cần chúng tôi có, quyết không từ nan.
Các trưởng thôn khác đều ngưỡng mộ nhìn Trưởng thôn Vương. Nhìn xem, đại biểu mà ông ấy dẫn đến, ăn nói thật hay biết mấy, không giống như người của mình mang tới, ai nấy đều ấp úng như những trái hồ lô bịt kín miệng.