Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 160: Cầu Người Chi Bằng Cầu Mình



 

Thôn Đại Vũ quả thực lợi hại, vốn là một thôn nhỏ ít người biết đến, vậy mà chỉ nhờ món mì hải sản đã tạo được thiện cảm không nhỏ trong số các thôn, nay lại còn có biểu hiện xuất sắc đến vậy trước mặt các vị lãnh đạo cấp cao.

 

Lục Ngọc cũng thật tài tình, một người như cô có thể gánh vác bằng mười người khác!

 

Một vị lãnh đạo hứng thú hỏi: “Đồng chí Lục Ngọc, tôi từng đọc báo cáo về việc cô cứu người. Rất tốt, tinh thần giác ngộ rất cao. Vậy cô có thể nói lên quan điểm của mình về công cuộc xây dựng nông thôn, hoặc có ý kiến gì cũng có thể nói ra.”

 

Hơn năm mươi cặp mắt dưới hội trường đều đổ dồn về Lục Ngọc, muốn biết cô sẽ nói ra điều gì.

 

Thông thường, những người bên dưới đều sẽ cố gắng đoán ý cấp trên. Về cơ bản, các vị lãnh đạo huyện cũng chỉ hỏi xã giao vậy thôi, chẳng ai dám nói thẳng suy nghĩ thật của mình.

 

Tuy đây là lần đầu tiên Lục Ngọc về huyện tham gia hội nghị, nhưng cô không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, mạnh dạn nói: “Nông thôn phải tự tìm lấy lối đi riêng, cùng nhau làm giàu, kiến thiết nên những làng quê mới mẻ!”

 

Lời này vừa dứt, không ít vị lãnh đạo đều khẽ ghé tai nhau thì thầm bàn tán.

 

Câu nói này về sau sẽ trở thành một trong những khẩu hiệu thoát nghèo quan trọng, nhưng ở thập niên 80 mà nói ra lời này lại vô cùng mới mẻ và mang tính đột phá.

 

Nông thôn giống như con bò vàng, làm nhiều nhất, ăn ít nhất, không một lời than vãn.

 

Một đất nước rộng lớn như vậy, ở đâu cũng khao khát mưu cầu phát triển. So với việc dựa dẫm vào người khác, chi bằng tự mình nghĩ cách để làm giàu.

 

Cầu người chi bằng cầu mình, điều này trước nay vẫn luôn là chân lý!

 

Tuy lời nói của Lục Ngọc đơn giản, nhưng lại khiến các vị lãnh đạo huyện suy nghĩ ra những ý nghĩa sâu xa khác nhau.

 

Vị lãnh đạo gật đầu: “Đồng chí Lục Ngọc tuy là người nhỏ tuổi nhất ở đây nhưng cũng là người có tầm nhìn xa trông rộng nhất, không tồi chút nào.”

 

Dưới hội trường, không ít người đều tỏ vẻ ngưỡng mộ. Lãnh đạo vốn không mấy khi khen ai, vậy mà hôm nay đã dành cho Lục Ngọc mấy lời khen ngợi rồi.

 

Trưởng thôn Vương ngồi bên cạnh càng thêm tự hào, nở mày nở mặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Xưởng trưởng Lưu của xưởng phân bón và Xưởng trưởng Chu của xưởng gang thép nhìn Lục Ngọc đến sáng mắt. Tuổi còn nhỏ như vậy mà ăn nói lưu loát, rành mạch và đầy khí thế, quả là một mầm non triển vọng! Nếu được bồi dưỡng thêm, ắt sẽ còn làm nên chuyện lớn.

Phạm Khắc Hiếu

 

Các xí nghiệp quốc doanh lớn như của họ luôn có những dịp được cử đi công tác, tham dự các cuộc họp và phát biểu. Trước đây, việc chọn lựa cán bộ dự bị trong đơn vị vẫn luôn là một vấn đề nan giải, nhưng vào lúc này, chẳng ai bảo ai, tất cả đều đã âm thầm để mắt tới Lục Ngọc.

 

Cuộc họp kéo dài đến tận năm giờ chiều, sau khi kết thúc, các vị lãnh đạo cùng những người đứng đầu nhà máy, cục khác lại quay về trụ sở. Họ còn có một cuộc họp kín.

 

Nhưng thư ký của vị lãnh đạo nọ ở lại, nói với Lục Ngọc: “Ý tưởng về việc kiến thiết nông thôn mới của cô rất hay. Cô về viết thành một bản báo cáo chi tiết rồi gửi lên cấp trên.”

 

Tuy thư ký không nói thẳng, nhưng lời nói đã ám chỉ với Lục Ngọc rằng, bản báo cáo này là nộp trực tiếp cho lãnh đạo cấp cao, có thể là một bước đường thăng tiến rộng mở.

 

Mỗi ngày các vị lãnh đạo phải xử lý rất nhiều công việc, không phải tài liệu của ai cũng sẽ được đọc. Bây giờ đích thân điểm tên Lục Ngọc, có thể thấy sự hài lòng của họ dành cho cô ấy lớn đến mức nào!

 

Lục Ngọc gật đầu, thư ký mới rời đi.

 

Ông trưởng thôn Vương vui ra mặt, không giấu nổi vẻ hân hoan. Sau đó, mấy ông trưởng thôn khác đều ngưỡng mộ mà nói với ông: “Thôn ông Vương quả là có phúc, tìm đâu ra được một cô gái tài giỏi như vậy chứ!”

 

Trưởng thôn Vương cười lớn nói: “Thôn chúng tôi vốn là đất linh nhân kiệt mà!” Ông ta nói với vẻ hãnh diện, bước chân cũng có phần bay bổng hơn hẳn.

 

Lục Ngọc thì lần lượt xin số điện thoại và địa chỉ gửi thư của mọi người, nói rằng sau này nếu có chuyện tốt, cô sẽ dẫn dắt bà con cùng nhau làm giàu.

 

Nếu lời này nói trước cuộc họp, chắc chắn mọi người sẽ cười phá lên cho rằng cô quá mơ mộng hão huyền. Nhưng bây giờ ngay cả vị lãnh đạo cấp trên cũng đã đánh giá cao cô ấy, thì họ nào dám xem thường.

 

Người ta chỉ thấy Lục Ngọc cẩn thận ghi lại một loạt địa chỉ, số điện thoại.

 

Ông trưởng thôn Bạch gọi mấy trưởng thôn cùng đường lại. Vừa hay có chiếc xe kéo chạy ngang qua, tiện thể đưa họ về một đoạn.

 

Ông trưởng thôn Bạch nhìn Lục Ngọc còn đang ở đó xin thông tin liên lạc, nói với trưởng thôn Vương: “Thật sự là cô gái này đã vượt mặt chúng tôi rồi!”

 

Ông ta mang theo cơm hộp thịnh soạn, lại còn lái máy kéo đến, vốn nghĩ có thể vênh mặt một phen. Nào ngờ, mọi vinh dự lại bị người khác chiếm mất.

 

Trưởng thôn Vương cười tủm tỉm nói: “Con bé nhà ta từ trước đến nay vẫn chu đáo vậy đấy.” Trong thâm tâm, ông ta không khỏi cảm thán, hai vợ chồng nhà họ Lục đúng là "tre xấu lại đẻ ra măng tốt". Người đời vẫn còn chê bai cha mẹ Lục Ngọc không sinh được con trai, ấy là vì họ chưa tận mắt chứng kiến cô bé thể hiện tài năng ở huyện. Có được một đứa con gái như thế này, cho dù có mười đứa con trai, ông ta cũng chẳng muốn đổi!