Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 16: Biến Số



 

Nói xong, chị dâu Tống có chút ngượng nghịu, chỉ là thương cảm cho số phận Lục Ngọc. Từ nhỏ đã chẳng được bà nội đoái hoài, đến chuyện hôn nhân đại sự lại còn bị giăng bẫy tính kế. Sau này, muốn tìm được một tấm chồng tử tế e là rất khó khăn.

 

Lục Ngọc vội vã hé nửa người ra ngoài nhìn, quả nhiên Phó Cầm Duy vẫn đứng lặng ở đó.

 

Nói rồi, chị dâu Tống thấy mình cũng đã dặn dò xong, bèn nói: “Thôi được rồi, chị phải về đây. Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, em cứ tìm chị nhé.”

 

Trước đây, chị ấy vẫn luôn cảm thấy, tuy cha mẹ Lục Ngọc hiền lành, tử tế, nhưng lại có phần nhu nhược. Lục Ngọc bình thường ít nói, rất dễ bị người ta coi thường, bắt nạt.

 

Thế nhưng giờ đây nhìn vào, Lục Ngọc gặp chuyện lại bình tĩnh lạ thường, ăn nói đâu ra đấy, dứt khoát rành mạch, mạnh mẽ hơn cha mẹ cô rất nhiều. May mắn thay có Lục Ngọc, nếu không thì hôm nay cả nhà họ đã chẳng thể bình an trở về rồi.

 

Sau khi chị dâu Tống quay về, lòng Lục Ngọc cũng tĩnh lại được phần nào.

 

Vừa nãy rời đi quá vội, cô có nhiều điều chưa kịp nói rõ với Phó Cầm Duy.

 

Giờ đây hiểu lầm gả thay đã được gỡ bỏ, hai người họ cũng cần nói chuyện cho ra nhẽ.

 

Lục Ngọc bèn bước ra sân.

 

Phó Cầm Duy ngước nhìn Lục Ngọc, gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản: “Mẹ bảo tôi đưa cô về nhà.” Nói rồi, anh rút xấp tiền đã được xếp ngay ngắn trong túi áo ra, đưa cho cô.

 

Vốn dĩ, chuyện của hai người họ đang là tâm điểm bàn tán của cả thôn. Làng quê nào có mấy chuyện mới mẻ, nên cái vụ chị em gả thay này chắc chắn đủ để mọi người xúm xít kể lể, bàn tán đến nửa năm trời. Từ xa, đã có không ít ánh mắt tò mò rướn cổ nhìn về phía này.

 

Những người hàng xóm quanh đó cũng không chịu thua kém, thi nhau bám vào khung cửa sổ mà ngó nghiêng xem trò vui.

 

Lục Ngọc không nhận số tiền ấy, đáp lời: “Vốn dĩ, người mà nhà anh muốn hỏi cưới cũng đâu phải là tôi. Nếu đã là hiểu lầm, vậy thì xem như mọi chuyện kết thúc tại đây đi.”

 

Phó Cầm Duy nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như ẩn chứa chút bất mãn, môi mím chặt lại.

 

Lục Ngọc khẽ nói: “Anh là một người tốt, chắc chắn sẽ tìm được một cô gái hiền thục, giỏi giang xứng đáng với anh.”

 

Phạm Khắc Hiếu

Nói xong, cô thấy Phó Cầm Duy vẫn đứng yên bất động, xung quanh vẫn còn không ít người đang dõi mắt nhìn về phía họ. Lục Ngọc không nán lại lâu hơn nữa, liền quay người bước nhanh vào nhà.

 

Những người dân xung quanh vốn vẫn ngỡ Lục Ngọc đang "trèo cao" Phó Cầm Duy, nhưng giờ đây, cục diện lại dường như hoàn toàn đảo ngược, khiến ai nấy đều kinh ngạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lục Ngọc vừa vào nhà, mẹ cô đã vội vàng đến bên con gái, nhỏ giọng hỏi: “Gia đình họ Phó nói sao? Nếu Phó Cầm Duy thật lòng muốn kết duyên cùng con, thì con cũng nên suy tính lại một chút.”

 

Trong hoàn cảnh này, việc con gái có thể thuận lợi về nhà chồng là điều tốt nhất, nếu không, danh tiếng đã bị hủy hoại, cả đời này của con cũng coi như hỏng bét.

 

Lục Ngọc đáp gọn lỏn: “Không ai nói gì cả, chúng con không hợp.”

 

Cha Lục Ngọc mấy bận muốn khuyên can, nhưng ông lại chẳng còn mặt mũi nào để mở lời. Cục diện rối ren như bây giờ chính là hậu quả của sự do dự, thiếu kiên quyết của ông lúc ban đầu.

 

Mãi một lúc lâu sau, ông vẫn chẳng biết phải đối mặt với con gái mình ra sao. Cuối cùng, ông chỉ thở dài thườn thượt rồi nói: “Thôi, không muốn về nhà người ta thì không về nữa vậy.”

 

Cả gia đình quây quần trong nhà, nhưng không khí thì đặc quánh, ngột ngạt.

 

Một tiếng đồng hồ trôi qua. Lục Ngọc có chút bực bội. Phó Cầm Duy vẫn chưa chịu về, cứ đứng sững ở ngoài sân, khiến những người hiếu kỳ bên ngoài lại càng thêm đông đúc.

 

Gần nửa thôn đã kéo nhau ra xem "chuyện lạ" nhà Lục Ngọc và Phó Cầm Duy.

 

Còn căn nhà chính của họ Lục thì chẳng ai ngó ngàng. Bà nội Lục và bác gái Lục đang lớn tiếng đổ lỗi cho nhau: “Đều tại mụ tự cho mình là khôn ngoan, giá mà ban đầu cứ nhận lấy ba trăm tệ kia cho xong!”

 

Đâu chỉ là ba trăm tệ. Ban đầu, tiền cảm ơn của ông cụ Lý đã là ba trăm, cộng thêm sính lễ của Lục Kiều cũng ba trăm nữa, tổng cộng là sáu trăm tệ lận.

 

Giờ thì tất cả đều tan thành mây khói, bà nội Lục tức đến gan ruột.

 

Bác gái đâu phải là loại đèn cạn dầu dễ bắt nạt, liền cãi lại: “Ban đầu đâu phải chỉ mỗi con có ý đó? Chính mẹ cũng đã thuận theo rồi còn gì, sao giờ lại đổ hết tội cho con?”

 

Bà nội Lục nào có nghe lọt tai những lời đó, bà ta liền hung hăng bắt bác gái phải đền lại cho bà sáu trăm tệ.

 

Bác gái bị bà nội Lục làm cho đau cả đầu, lửa giận trong lòng cũng dần dần không kìm nén được nữa, bà ta nói lớn: “Mẹ có bản lĩnh thì sao không đi tìm đứa cháu gái Lục Ngọc kia của mẹ ấy? Sao cứ nhằm vào con mà làm gì?”

 

Vừa nhắc đến Lục Ngọc, bà nội Lục liền trút hết lời mắng nhiếc lên đầu cô. Vừa nãy quá nhiều chuyện xảy ra, lại thêm nhà họ Phó hung hăng bức bách, khiến bà ta và con dâu cũng có phần luống cuống.

 

Và nhân tố bất ngờ lớn nhất trong mọi chuyện, chính là con bé Lục Ngọc.